← Quay lại trang sách

Chương 348

Thiếu nữ nhìn chằm chằm Tô Dật, có chút không cam tâm, muốn tiếp tục chiến đấu.

- Ngươi tên là gì?

Sau cùng thiếu nữ nhìn Tô Dật hỏi.

- Tô Dật, Tô trong Dật Tô, Dật trong Tô Dật.

Giờ phút này, Tô Dật cũng nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay thiếu nữ, đầu lưỡi hơi liếm môi, có chút động tâm, bảo kiếm này tuyệt đối là vật bất phàm, so với Linh Binh thì mạnh hơn quá nhiều, hẳn có thể bán không ít tiền.

Phốc...

Nghe Tô Dật nói, khuôn mặt thiếu nữ vốn lạnh lẽo uy nghiêm, đột nhiên nhịn không được muốn bật cười, tự dưng cảm giác thiếu niên trước mắt này cũng không có chán ghét như vậy.

- Nhớ kỹ, ta tên Mộ Dao, lần sau đánh tiếp, đến lúc đó ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tiểu Mặc, chúng ta đi.

Sau cùng, thiếu nữ nhảy lên lưng Cửu U Minh Xà.

Cửu U Minh Xà nhìn Tô Dật, ánh mắt vẫn mang theo sợ hãi, lập tức giương cánh rời đi.

- Mộ Dao!

Nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi, Tô Dật lẩm bẩm nói.

Tuy Tô Dật chưa từng dùng thực lực chân chính, cũng không vận dụng át chủ bài. Nhưng thiếu nữ kia để Tô Dật cảm giác nàng cũng chưa toàn lực.

- Thiếu nữ kia tu luyện công pháp rất đặc biệt, áp chế tu vi, khiến người ta khó có thể nhìn trộm.

Mà Mộ Dao trong lúc giơ tay nhấc chân, còn mang theo một loại phong cách quý phái, một mạch mà thành, ẩn chứa rất nhiều ảo diệu, đây đều là mình không có.

Tô Dật suy nghĩ đánh giá, có lẽ đây là chỗ tốt khi ở trong môn phái lớn tu luyện, có cường giả chỉ điểm, rất nhiều thứ không cần dựa vào mình chậm rãi tìm tòi.

- Nếu đánh thật, mình có thể thắng!

Bất quá Tô Dật rất tự tin, nếu chân chính đánh nhau, tuy đối phương thâm bất khả trắc, nhưng mình tuyệt đối có thể chiến thắng.

Loại tự tin này, đến từ niềm tin của cường giả.

Ngước mắt nhìn sắc trời, mặt trời đã sắp xuống núi.

Chỉnh lý quần áo một phen, Tô Dật đường cũ trở về, không còn dám đi dạo khắp nơi, miễn cho rước lấy phiền toái gì nữa.

Sơn phong cao ngất, sương mù tràn ngập, ánh chiều phủ khắp nơi, nhuộm đỏ đám mây...

Tê tê...

Cửu U Minh Xà hạ xuống trước đình viện vắng vẻ, đối mặt với một mỹ phụ áo trắng, ánh mắt cực kỳ kính sợ, thân hình khổng lồ thu nhỏ, hóa thành cỡ nửa thước, ẩn núp ở một bên.

- Sư phụ, đệ tử sắp chiến thắng rồi, vì sao bảo đệ tử không nên đánh nữa!

Mộ Dao thở phì phì, miệng nhỏ chu lên, môi đỏ càng thêm mê người, khiến cho người chỉ muốn âu yếm.

Mỹ phụ tầm năm mươi tuổi, thân thể mềm mại, người mặc váy dài màu trắng, đai lưng quấn chặt eo nhỏ, càng hiện ra tư thái yểu điệu, cho người ta một loại cảm giác thanh nhã nhưng không mất lộng lẫy, mái tóc đen nhánh búi lên, trên tóc ghim một cây ngọc trâm phỉ thúy.

Mỹ phụ mặt như phù dung, trang điểm nhạt, mi như liễu, cử chỉ thanh nhã, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời, thâm thúy lấp lánh, giống như có thể khiến người ta trầm luân.

Một mỹ phụ như vậy, lúc còn trẻ tất nhiên là nữ tử khuynh quốc khuynh thành, đủ khiến cho chúng sinh khuynh đảo.

Nhìn Mộ Dao, mỹ phụ mỉm cười nói:

- Con cho rằng tái chiến tiếp con nhất định sẽ chiến thắng sao, thiếu niên kia lấy nhánh cây làm đao, con cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

- Cái này...

Mộ Dao muốn phản bác, nhưng mình lại rõ ràng, thiếu niên kia xác thực khủng bố, liền quệt miệng nói:

- Thế nhưng con còn chưa dùng thực lực chân chính, nếu như chiến tiếp, hắn nhất định sẽ bại!

- Chẳng lẽ con cảm thấy thiếu niên kia đã dùng thực lực chân chính sao?

Mỹ phụ nhìn Mộ Dao nói.

- Cái này…

Mộ Dao muốn nói lại thôi.

- Vi sư nói rồi, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, ngày hôm nay con xem như kiến thức đến, đối với con cũng coi là chuyện tốt.

Mỹ phụ cười nói.

- Con nhất định sẽ đánh bại tên đáng ghét kia.

Mộ Dao chu miệng, mắt lộ ra quang hoa.

- Có lẽ sẽ có cơ hội, con đi bế quan đi, không bao lâu nữa, tương lai và vinh diệu của Thần Kiếm Môn, đều sẽ dựa vào các ngươi, lần này đối thủ cạnh tranh của các ngươi rất cường đại!

Khuôn mặt mỹ phụ mang theo ý cười, cũng dần dần trở nên nghiêm túc.

- Sư phụ yên tâm, con ai cũng không sợ, ai dám ngăn cản, đánh bại là được!

Mộ Dao mở miệng, thần sắc kiên nghị và quật cường, cực kỳ tự tin.

- Đi thôi, cố gắng bế quan, sau này không được đi ra hồ nháo.

Mỹ phụ nhìn Mộ Dao, vuốt mái tóc của nàng, trong mắt tràn đầy từ ái.

- Sư phụ, con nào có hồ nháo, con rất ngoan nha.

Mộ Dao nũng nịu, thân mật dựa vào sư phụ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, kiều nộn mê người.

Một lát sau Mộ Dao mới mang theo Cửu U Minh Xà rời đi, thân hình uyển chuyển biến mất ở trong ánh tà dương.

Nhìn Mộ Dao rời đi, mỹ phụ mỉm cười, sau đó ánh mắt nhìn về phía Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, thì thào nói nhỏ:

- Tô Dật...

Hoàng hôn, tàn dương như huyết.

Tô Dật một đường vận dụng nguyên khí, ngầm thi triển Phù Diêu Bách Biến Bộ, rất nhanh đã trở lại chỗ cũ.

Ánh tà dương che trời, nơi xa có linh cầm giương cánh, tê minh êm tai, tắm rửa ánh sáng.

Cảnh sắc tường hòa, khiến cho tâm thần người thanh thản.

- Tô Dật huynh đệ, không tốt, không tốt, Tô Dật huynh đệ

Đột nhiên, cách đó không xa, có âm thanh gấp rút truyền đến, có thân ảnh đang nhanh chóng chạy tới.

Tô Dật nheo mắt, nghe thanh âm giống như là của Trương Khánh.

Rất nhanh, thân ảnh kia đến trước mặt Tô Dật, chính là Trương Khánh.

Trương Khánh thở hồng hộc, nhìn Tô Dật, khuôn mặt tái nhợt, mắt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lập tức lại ngưng trọng đến cực hạn, hấp tấp nói:

- Tô Dật huynh đệ, không tốt.

- Trương Khánh, chuyện gì phát sinh, từ từ nói.

Trong lòng Tô Dật trầm xuống, trong lúc mơ hồ cảm ứng được một ít chuyện.

- Bọn họ lại tới, đến rất nhiều cường giả, Giai Tuệ sư muội bị bọn họ đánh trọng thương, tất cả mọi người bị thương, nói nếu như Tô Dật huynh đệ ngươi không xuất hiện, bọn họ sẽ phế tu vi của Giai Tuệ sư muội, bọn họ là đệ tử nội môn, căn bản không để chúng ta ở trong mắt, nếu thật phế tu vi của chúng ta, các trưởng lão cũng sẽ không nói gì, nhiều nhất chỉ hơi trừng phạt...

Vẻ mặt Trương Khánh nghiêm túc, đám đệ tử nội môn kia căn bản không để đệ tử ngoại môn như bọn hắn ở trong mắt.