← Quay lại trang sách

Chương 349

Huống chi bọn họ là đệ tử ngoại môn của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, ai cũng có thể khi dễ, chỉ là tạp dịch mà thôi.

Xùy...

Trương Khánh còn chưa nói xong, thân hình Tô Dật đã như quỷ mị biến mất.

⚝ ✽ ⚝

Mười mấy thiếu nam thiếu nữ có nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy, trong miệng chảy ra vết máu, sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù.

Còn có mấy người miễn cưỡng lấy kiếm chèo chống, lưng tựa vào nhau, nhưng khóe miệng đều máu me đầm đìa, tóc tai bù xù, vạt áo trước người cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, chật vật mà thê thảm.

Hứa Giai Tuệ cũng ở bên trong, mái tóc nhiễm phải máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thân thể nằm trên mặt đất đã không thể bò dậy, nhưng ánh mắt quật cường lại không giảm.

- Hứa Giai Tuệ, ngươi đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thật cho rằng có tiểu tử kia, là ngươi có thể gối cao không lo sao, ta nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không buông tha tiểu tử kia!

Thanh âm chói tai the thé, Đằng Minh đứng ở bên người Hứa Giai Tuệ, nhìn xuống nàng, ánh mắt oán hận không thôi.

Giờ phút này tay phải của Đằng Minh bị quấn vải, đã dùng đan dược trị thương, sắc mặt trắng bệch tốt hơn không ít.

Hứa Giai Tuệ giãy dụa nửa ngồi dậy, chống kiếm trong tay, nhìn chừng năm mươi thiếu niên trước mắt, ánh mắt tức giận nói:

- Các ngươi quá phận, chờ Tô trưởng lão trở về, nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi.

- Chỉ bằng những tạp dịch các ngươi, Tô trưởng lão sẽ vì các ngươi ra mặt, thật sự là trò cười.

Đằng Minh cười lạnh, nhìn tay mình bị quấn băng, hận ý trong mắt lại nhiều mấy phần.

- Đằng Minh, tiểu tử kia có đến không?

Cách đó không xa, một thiếu niên tầm mười tám mười chín tuổi mở miệng, khuôn mặt có chút tuấn lãng, trường bào bó sát người phụ trợ thêm mấy phần khí chất, chỉ là trong mắt lại có chút âm u.

Bên người thiếu niên này, còn có bảy tám thanh niên tuổi tác không sai biệt lắm, ăn mặc khác nhau, nhưng khí tức rõ ràng đều mạnh hơn những thiếu niên còn lại.

Nhìn thiếu niên mở miệng kia, trên mặt Đằng Minh gạt ra nụ cười, mang theo vẻ nịnh nọt nói:

- Uông Kỳ sư huynh, tiểu tử kia hẳn sắp về rồi, mong đến lúc đó Uông Kỳ sư huynh giáo huấn tiểu tử kia thật tốt, báo thù cho ta!

- Ta và Đằng Quang sư huynh quan hệ không tệ, đều là đồng môn huynh đệ, ngươi là đệ đệ của hắn, lại bị khi dễ, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi xả cơn giận này.

Uông Kỳ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt nhìn Đằng Minh lại có chút xem thường.

Nếu không phải bởi vì ca ca hắn Đằng Quang, hắn sao sẽ vì Đằng Minh mà ra mặt.

Bất quá đối phương chỉ là một đệ tử ngoại môn, tiện tay mà thôi, đến lúc đó ở trước mặt Đằng Quang cũng xem như một nhân tình.

Một khi Đằng Quang thật thành đệ tử thân truyền, tự nhiên sẽ thiếu không chỗ tốt của hắn.

Nghe Uông Kỳ nói, trong lòng Đằng Minh càng có lực lượng, tiểu tử kia dám đả thương hắn, để hắn mất hết mặt mũi.

Đặc biệt là tay bị thương, không lâu sau tông môn tỷ thí là không cách nào tham gia, điều này đại biểu hắn mất đi cơ hội trở thành đệ tử nội môn, bảo Đằng Minh làm sao có thể không hận!

Xùy...

Có âm thanh xé gió truyền đến, nơi xa, một bóng người nhanh chóng lướt đến.

Từng ánh mắt nhất thời nhìn về phía trước.

Bóng người kia rất nhanh, mấy hơi đã xuất hiện ở giữa trường, tóc đen tung bay, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, ánh mắt thâm thúy, trên lưng vác một thanh phá kiếm, rất thu hút sự chú ý của người khác.

Đến chính là Tô Dật, nghe Hứa Giai Tuệ trọng thương, sắp bị phế tu vi, hắn lập tức đuổi tới chỗ này.

Mà khi nhìn thấy tình huống, khuôn mặt Tô Dật dần dần tái nhợt, trong mắt lóe lên sát khí.

- Chính là hắn, là tiểu tử kia.

Trong đám người theo Đằng Minh đến, có mấy cái buổi sáng mới bị thua thiệt, nhìn thấy thiếu niên kia, lòng còn sợ hãi, nhất thời thấp giọng kinh hô.

Ánh mắt đám người Uông Kỳ cũng tò mò rơi vào trên người Tô Dật.

Khi nhìn thấy một đệ tử ngoại môn tuổi không lớn, đám người Uông Kỳ không có để ở trong lòng, trên mặt đều lộ ra vẻ cười lạnh.

Chỉ có mấy đệ tử ngoại môn của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, nhìn thấy Tô Dật đến, thần sắc ngưng trọng lộ ra chút vui mừng, trong ánh mắt mang theo hi vọng.

- Tô Dật, ngươi đi mau, bọn họ nhiều người, còn có đệ tử nội môn, ngươi đánh không lại bọn hắn!

Nhìn thấy Tô Dật đến, sắc mặt của Hứa Giai Tuệ đại biến, nhiều đệ tử nội môn như vậy, còn có mấy chục đệ tử ngoại môn, Tô Dật mạnh hơn, cũng không phải đối thủ nha.

Một đệ tử nội môn đã rất cường hãn. Bất kỳ một đệ tử nội môn nào, cũng có tu vi Nguyên Huyền cảnh trở lên, Hứa Giai Tuệ không thể không lo lắng thay Tô Dật.

Phốc...

Vừa nói xong, trong thân thể khí huyết cuồn cuộn, Hứa Giai Tuệ lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Hai tay chầm chậm siết chặt, nhìn Hứa Giai Tuệ trọng thương, thần sắc của Tô Dật càng ngày càng khó coi.

Đằng Minh nhìn thấy Tô Dật, theo bản năng run lên, sợ hãi khó có thể áp chế, như chuột nhìn thấy mèo.

Khí tức vô hình, đặc biệt là ánh mắt kia, trong lòng Đằng Minh tự dưng tim đập nhanh, muốn lùi bước.

Nhưng nghĩ đến giờ phút này có Uông Kỳ, còn có mấy đệ tử nội môn, bốn năm mươi đệ tử ngoại môn, nhiều trợ thủ như vậy, chẳng lẽ còn đối phó không được tiểu tử này sao?

Nghĩ đến đây, hắn âm thầm hít sâu một hơi, ngăn chặn sợ hãi trong lòng, mắt lộ ra cười lạnh, nhìn Tô Dật âm trầm nói:

- Khặc khặc, tiểu tử, ngươi rốt cục xuất hiện, ta nói rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi nhảy nhót không bao lâu!

Ánh mắt Tô Dật nhìn chằm chằm Đằng Minh, song quyền đã nắm chặt, có thanh âm đôm đốp truyền ra, lại nhìn Hứa Giai Tuệ, từng bước một đi đến hỏi:

- Giai Tuệ cô nương, ngươi sao rồi?

- Ta không sao, ngươi đi mau, ta không cần ngươi quản, bọn họ không dám làm gì chúng ta, dù sao chúng ta cũng là đệ tử ngoại môn, bọn họ không dám giết chúng ta!

Hứa Giai Tuệ lo lắng, để Tô Dật rời đi.

Hứa Giai Tuệ biết, Đằng Minh mang theo Uông Kỳ đến là tìm Tô Dật trả thù, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện buông tha Tô Dật.

Buổi sáng là bởi vì các nàng, Tô Dật mới ra tay đánh Đằng Minh.

Nói cho cùng, sự tình này vốn là việc của bọn họ, không có quan hệ gì tới Tô Dật.

- Im miệng, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, tiện tỳ, không dám giết ngươi, nhưng có thể phế ngươi!

Nhìn Tô Dật từng bước một đi lên phía trước, áp lực vô hình càng ngày càng gần, Đằng Minh biến sắc, trong lòng run rẩy, nghe Hứa Giai Tuệ nói, không khỏi hung hăng đá vào người nàng.

⚝ ✽ ⚝

Thân hình của Hứa Giai Tuệ bị đạp bay, trong miệng phun ra máu tươi, sau đó ầm ầm rơi trên mặt đất.