Chương 368
Rầm!
Chớp mắt, bóng dáng Tô Dật tựa như ma quỷ, ánh sáng đỏ rực trên thân bộc phát, sợi tóc bay ngược!
- Đùng đùng đùng đùng…
Từng âm thanh trầm đục nổ tung, ngay lập tức có người bay ngược ra ngoài, nôn ra máu.
Những đệ tử nội môn này của đỉnh kp thứ mười lăm đâu phải là đối thủ của Tô Dật, mặc dù bọn họ liên thủ với nhau tạo ra sức mạnh to lớn, uy lực tăng gấp bội.
Nhưng từ khi Tô Dật bắt đầu tu luyện đến nay, vẫn luôn ở trong rừng cùng với đám yêu thú man rợ, mỗi lần tu luyện đều là ma luyện thực chiến, rèn luyện trong máu và lửa, có loại chiến đấu nào chưa từng gặp qua.
Những đệ tử Thần Kiếm Môn này tuy tài giỏi, nhưng đâu thể là đối thủ của Tô Dật.
Huống chi, ngay cả những đệ tử nội môn của kp thứ mười lăm này dù thực lực hay cấp độ tu vi cũng đều không thể so sánh được với Tô Dật, càng không phải là đối thủ của Tô Dật.
- Phốc…
Lần lượt từng người một nôn ra máu bay ra ngoài, xen lẫn vào đó là tiếng kêu rên thảm thiết.
- Đinh đang…
Từng thanh bảo kiếm rơi xuống, trên quảng trường bắn ra ánh sáng đủ màu, bộc phát năng lượng.
- Grào…
Ba thanh niên Nguyên Linh cảnh, nguyên khí dưới chân ngưng tụ thành hình thú, có hư ảnh của một con yêu thú phi hành, hư ảnh của một con báo và mộ con hổ, tựa như vật sống, khí thế khiếp người.
- Rầm rầm rầm…
Tô Dật bộc phát, hai đấm đánh nát hư ảnh hình thú kia, thân thể mượn lực vọt lên, đánh ra một chưởng nhanh như chớp, đánh nát cả hư ảnh yêu thú phi hành còn lại, mấy thanh niên kia từ tầng trời thấp rơi xuống đất, đập lên mặt đất một cái thật mạnh.
Nhìn thoáng qua chốc lát, tất cả những đệ tử của Thập Ngũ Kiếm Phong đều nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, kêu rên thê thảm.
Những đệ tử nội môn này, ai nấy vô cùng chật vật, mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Tô Dật tiến lên, thò tay vào túi từng người một lục lọi lấy ra túi không gian, mọi động tác đều làm rất tự nhiên như nước chảy mây trôi, bỏ hết tất cả vào ngực của mình.
Hoắc Đông Thu dãy dụa mấy lần mới miễn cưỡng đứng dậy được, căn bản là không còn sức để nhúng tay.
Là người cuối cùng, Hoắc Đông Thu chưa bị đào qua.
Túi không gian trên người đệ tử thân truyền, chắc chắn so với túi của đệ tử nội môn còn phong phú hơn nhiều, sao Tô Dật lại chịu buông tha.
Trong tiếng hét thảm không cam lòng của Hoắc Đông Thu, túi không gian trong ngực hắn cũng bị Tô Dật lấy đi.
Từng thanh bảo kiếm rơi xuống đất kia, Tô Dật quang minh chính đại thu vào túi không gian của mình.
Tất cả những việc đó đều xảy ra trong ánh nhìn của mọi người đứng xem.
Cả đám người vây xem sợ hãi, nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây thực sự là một đệ tử ngoại môn sao? Thế mà dùng một chiêu đánh bại đánh bại đệ tử thân truyền Hoắc Đông Thu.
Mà kẻ đệ tử ngoại môn này nhìn giống một kẻ cướp hơn.
Cuối cùng, trong không trung xuất hiện một con yêu thú phi hành che kín cả bầu trời, trên đó có mấy thanh niên có vẻ uy nghiêm sắc bén dường như vừa mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc.
Dẫn đầu là một thanh niên áo vàng thân hình thẳng tắp, khí chất không tầm thường, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, Tô Dật đứng phía dưới nhìn lên, ánh mắt co lại.
- Hình đường!
Ánh mắt Trương Khánh rung động, hô lên với Tô Dật, không nghĩ tới đệ tử Hình Đường thật sự sẽ tới.
Những đệ tử Hình Đường này, đến cả đệ tử thân truyền bình thường cũng không dám chọc tới.
Ai đó phạm vào Môn quy, chỉ cần rơi vào tay đệ tử Hình đường, thì chắc chắn không phải chuyện đùa.
Tô Dật ngước mắt, nhìn con yêu thú phi hành xinh đẹp kia, là một con chim vàng cấp độ Thừa Phong trong Yêu Linh Cảnh.
- Hình đường, Nguyên Linh cảnh nhị trọng!
Mắt thấy những thanh niên đứng trên con Kim Phong Điêu, mỗi người đều tỏa ra hơi thở sắc bén, tất cả đều đạt tới Nguyên Linh cảnh nhất trọng.
Thanh niên mặc áo vàng dẫn đầu kia, Tô Dật cảm thấy cũng không kém bao nhiêu so với Hoắc Đông Thu, hẳn thực lực của hắn cũng đạt tới Nguyên Linh cảnh nhị trọng.
- Tìm ta có việc gì sao?
Đối mặt với mấy thanh niên kia, Tô Dật lạnh nhạt hỏi.
- Ta không quan tâm ngươi là người của đỉnh Kiếm Phong nào, ra tay ở trong Kiếm đường đã khó thoát khỏi trừng phạt, mà bây giờ ở Kiếm đường mà còn ngạo mạn, cướp đoạt của đồng môn, tội càng thêm nặng!
Hoàng Trường Vũ mở miệng, vẻ mặt uy nghiêm sắc bén.
Nhưng vào lúc này, trong lòng Hoàng Trường Vũ cũng đang phát run, đệ tử ngoại môn thế này thật là đáng sợ, kết cục của Hoắc Đông Thu còn đang hiển hiện trước mắt, sợ là cả hắn cũng không đối phó được.
Nếu không phải đang mang trên người thân phận của đệ tử Hình đường, giờ phút này Hoàng Trường Vũ cũng không muốn tới trêu chọc thiếu niên này.
Toàn bộ Thần Kiếm Môn, ai dám chọc tới Hình đường, ai dám chống lại sự truy bắt của Hình đường, như vậy tội sẽ tăng thêm một bậc!
- Các ngươi đã sớm tới, vào lúc người khác ra tay, các ngươi làm như không thấy, ta vừa ra tay xong các ngươi liền xuất hiện, đây là cố ý nhằm vào ta sao?
Tô Dật nhìn Hoàng Trường Vũ, đã sớm phát hiện những người này đứng ở đằng xa.
Thân phận đệ tử của Hình đường, toàn bộ đệ tử của Thần Kiếm Môn không ai dám đi chọc vào.
Nhưng Tô Dật không giống vậy, ở trong Thần Kiếm Môn đã gây phiền phức, đối với những rắc rối mà mình đã gây ra, hắn cần gì phải kiêng dè Hình Đường thần bí này nữa.
Cũng chính vì là rận quá nhiều không ngứa, nợ quá nhiều không lo, Tô Dật mới không kiêng dè gì mà cướp đoạt túi không gian và bảo kiếm của đám người Hoắc Đông Thu.
Dù sao cũng đã cầm rất nhiều rồi, lấy thêm mấy cái nữa cũng không sao.
Nghe Tô Dật nói, ánh mắt mấy thanh niên đứng trên lưng con Liệt Phong Kim Điêu lập tức co lại.
Khuôn mặt Hoàng Trường Vũ không biết dùng từ gì để hình dung, hơi nghẹn lời.
Ngay từ đầu, thật sự là hắn nghĩ có Hoắc Đông Thu ở đây rồi.
Tên Hoắc Đông Thu này không dễ đối phó, Hoàng Trường Vũ mới cố ý kéo dài thời gian thêm một ít, không ngờ tới, kết quả cuối cùng lại thành như vậy.
- Cho dù là ai, cũng không được ra tay trong Kiếm đường, nơi đây cũng vậy, cho nên, tất cả đi về Hình Đường cùng với ta, nếu không, các ngươi tự biết hậu quả!
Vẻ mặt Hoàng Trường Vũ hơi nặng nề, hắn đã ra mặt, chắc chắn là phải đưa người về, nếu không tất cả mặt mũi của Hình Đường cũng bị hắn ném đi.
- Cút xuống cho ta!
Nhưng mà, lời nói của Hoàng Trường Vũ vừa dứt, Tô Dật rống to một tiếng, xen lẫn với hơi thở uy nghiêm hủy diệt, hai con ngươi tỏa ra một vòng sáng đỏ rực nhìn chăm chú lên con Liệt Phong Kim Điêu trên bầu trời.
- Chít chít…
Liệt Phong Kim Điêu kêu lên một tiếng, thân mình khổng lồ run rẩy, đôi mắt sắc bén màu đồng nhiễm vẻ sợ hãi, trực tiếp rụng xuống từ trên trời.
- Rầm rầm…
Mấy thanh niên đứng trên lưng Liệt Phong Kim Điêu lảo đảo ngã xuống, nguyên khí dâng trào biến thành một cái lồng ánh sáng hộ thể, nhưng khi rơi xuống đất vẫn thê thảm chật vật như thường.
Còn có vài thanh niên dường như có kinh nghiệm phong phú hơn không ít, hoảng hốt ngưng tụ nguyên khí thành hư ảnh thú, mượn lực rơi lên đó, nhưng cũng vẫn lộ ra vẻ vội vàng nhếch nhác.
- Ta không quan tâm các ngươi là Thập Ngũ Kiếm Phong hay Hình Đường gì đó, ai dám trêu chọc ta, thì đừng trách ta không khách khí.
Trong mắt Tô Dật lộ ra ý lạnh, thân thể di chuyển về phía trước, khiến cho Hoàng Trường Vũ và đệ tử Hình Đường chật vật lùi về phía sau.
Đám người Hoắc Đông Thu đông người hơn bọn họ, thực lực của Hoắc Đông Thu cũng rõ ràng ra đó, nhưng tất cả đều nhận kết quả thê thảm như vậy.
Khiến những đệ tử Hình Đường này không còn dũng khí ra tay!