Chương 374
Cục cục...
Sau đó mấy con yêu thú phi hành cũng bay tới, ánh mắt đều hung ác khiếp người, khí thế hung hãn, nhìn chằm chằm vào Liệt Phong Kim Điêu,Tô Dật và Trương Khánh.
Ngay sau đó ánh mắt sắc bén của mười mấy đệ tử Hình Đường kia cũng rơi vào trên người Tô Dật.
- Chính là hắn.
Trên lưng dị thú phi hành có một thanh niên mặc áo vàng đứng sau lưng Kiếm Thập Nhất mở miệng, mắt nhìn thiếu niên trên lưng Liệt Phong Kim Điêu, mặc dù chưa từng đánh nhau, nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ.
Tô Dật và Trương Khánh đã gặp thanh niên mặc áo vàng này rồi, chính là người dẫn đầu mấy tên đệ tử Hình Đường mà họ từng gặp vào ban ngày bên ngoài Kiếm đường, cuối cùng bị Tô Dật dọa, sợ hãi bỏ chạy, nhưng lúc này hắn ta lại đến cùng Kiếm Thập Nhất.
Vẻ mặt Kiếm Thập Nhất lãnh khốc, hơi ngước mắt đánh giá Tô Dật, ánh mắt không có quá nhiều biến hóa.
- Đi theo chúng ta!
Có một thanh niên tu vi không dưới Hoàng Trường Vũ, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Dật mở miệng.
- Tại sao ta phải đi cùng các ngươi?
Tô Dật thản nhiên hỏi.
- Động thủ tại Kiếm đường, cướp vật cưỡi của đệ tử Hình Đường, chỉ hai điều này thôi đã đủ bắt ngươi rồi!
Trong đôi mắt lạnh lùng của thanh niên bao phủ một vòng ý lạnh, Liệt Phong Kim Điêu kia chính là thú cưỡi của Hình Đường, chẳng biết tại sao lại thuần phục ở trước mặt thiếu niên kia như vậy.
- Động thủ trước Kiếm đường cũng không phải ta, chẳng lẽ không nên trừng phạt người gây ra chuyện này sao?
Tô Dật thản nhiên nhìn thanh niên lạnh lùng kia, nói:
- Về phần con thú cưỡi này, con mắt nào của ngươi thấy ta giành, thú cưỡi muốn đi theo ta thì có liên quan gì đến ta, có bản lĩnh ngươi hãy gọi nó về đi.
- Tiểu tử, mặc kệ ngươi miệng lưỡi bén ra làm sao, ta cũng chẳng quan tâm ai động thủ ở Kiếm Đường, tóm lại là ngươi đã động thủ, vậy sẽ phải chịu trừng phạt, con thú cưỡi này cũng ở trong tay ngươi, chẳng lẽ là ai trong Hình Đường của ta cho ngươi hay sao?
Thanh niên lạnh lùng nói một cách lạnh nhạt.
- Ha ha...
Tô Dật cười lạnh, nhàn nhạt nhìn lướt qua một đám đệ tử Hình Đường trước mắt này, nói:
- Rõ ràng là các ngươi không muốn nói lý đúng không?
- Hình Đường ta cần gì phải nói lý với ngươi, có lý thì đến lúc đó đi nói vối hộ pháp Hình Đường, đưa tay chịu trói đi, không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Thanh niên lạnh lùng nói, cảm thấy không cần thiết phải nói nhảm với một tên đệ tử ngoại môn, mặc dù nghe đồn đệ tử ngoại môn này làm người khác kinh ngạc, nhưng hắn ta thấy cũng chỉ đến thế mà thôi, sợ là nói quá sự thật rồi.
- Một người tốt cần phải nói lý với ngươi sao...
Đôi mắt Tô Dật trầm xuống, lướt qua một tia sáng màu đỏ, khóe miệng lập tức giương lên một nụ cười tà, lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, thì ta cũng cần gì phải nói đạo lý với các ngươi!
Nghe vậy, một đám đệ tử Hình Đường âm thầm biến sắc, tiểu tử này đúng là ngạo mạn như lời đồn.
Vẻ mặt của thanh niên mở miệng nói từ nãy đến giờ lại càng lạnh lùng hơn, sắc mặt hơi tái mét, nhìn Tô Dật nói:
- Tiểu tử, ngươi đây là rượu mời không uống...!
- Cút xuống cho ta!
Bỗng nhiên, vào lúc này có một tiếng hét lớn từ trong miệng Tô Dật truyền ra, cắt ngang lời nói của thanh niên kia.
- Oanh!
Một luồng khí tức đáng sợ từ trên người Tô Dật quét ra, ánh sáng màu đỏ lượn lờ xung quanh, khí thế hủy diệt kinh khủng, vẻ mặt không giận mà uy, tóc đen bay múa.
- Ngao!
- Cục cục...
Khi khí tức cỡ này quét ra, mấy con man yêu thú phi hành dẫn đầu cũng lập tức phát run, con ngươi hung ác khiếp người lập tức bị thay thế bởi sự sợ hãi, thân thể run rẩy, trực tiếp lăn lộn.
- Có chuyện gì thế!
Sắc mặt của mười đệ tử Hình Đường trên lưng mấy con tọa kỵ phi hành đại biến.
- Không tốt...
Có người khống chế tọa kỵ phi hành, nhưng chẳng ăn thua gì.
Lúc này, mấy con thú cưỡi giống như bị điên, lăn lộn với tốc độ nhanh đến chóng mặt rồi rơi xuống từ giữa không trung.
Nhất thời, đám đệ tử trên lưng tọa kỵ phi hành trực tiếp ngã xuống dưới.
- NGAO...OOO...
Trong lúc lúng túng sợ hãi, có đệ tử hoảng hốt phun nguyên khí dưới chân ra, nguyên khí hóa hình ngưng tụ thành hư ảnh yêu thú.
Nhưng có đệ tử Hình Đường chưa phản ứng kịp, chật vật rơi xuống dưới.
Còn có đệ tử Hình Đường vì hoảng hốt nên không có cách nào ngưng tụ hư ảnh yêu thú phi hành, lập tức rơi xuống từ hư không.
- Phanh phanh phanh...
- A...
Có âm thanh trầm đục truyền ra, có tiếng kêu thảm chói tai, một đám đệ tử vừa mới khí thế mạnh mẽ, ngay lập tức rơi vào hỗn loạn, chật vật.
Tô Dật vận dụng khí tức của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công Thượng, chấn nhiếp mấy con tọa kỵ phi hành.
Giờ phút này mấy con thú cưỡi cấp độ Yêu Linh cảnh làm sao có thể chống cự được khí tức thần bí trên người Tô Dật.
Mặc dù Liệt Phong Kim Điêu sợ hãi khí tức trên người Tô Dật, nhưng trong ngoài được Tô Dật bao bọc, nên lúc này không gặp trở ngại gì.
Mà sau khi mấy con tọa kỵ phi hành kia rơi xuống, đã phủ phục ở phía dưới, run rẩy kịch liệt, hoàn toàn không dám động đậy nữa.
- Oanh!
- Oanh!
- NGAO...OOO!
Chẳng mấy chốc, một vài luồng khí tức sôi trào mãnh liệt, mấy hư ảnh yêu thú ngưng tụ từ nguyên khí xuất hiện ở trong hư không.
Mấy tên đệ tử Hình Đường đã ổn định thân thể từ bên trong hoảng sợ, từng ánh mắt lạnh lùng tràn ngập khiếp đảm nhìn chằm chằm vào Tô Dật, tất cả đều mang theo một loại khiếp sợ nào đó.
Thiếu niên kia hét lớn một tiếng, liền khiến mấy con tọa kỵ phi hành run rẩy kịch liệt, trở nên ngoan ngoãn nằm rạp xuống, điều này làm người ta quá kinh hoàng đi.
Giờ phút này, đừng nói là đám đệ tử Hình Đường khiếp sợ, mà Trương Khánh đứng bên cạnh Tô Dật cũng cảm thấy như thế, nhưng giống như đối với cách thể hiện của Tô Dật đã thành thói quen rồi.
Dưới lòng bàn chân Kiếm Thập Nhất lấp lóe tia sáng, nguyên khí màu đen nhạt giống như đang bành trướng, ngưng tụ thành hư ảnh một con Liệp Ưng màu đen ở dưới chân, tràn ngập tia sáng màu đen, vẻ mặt lãnh khốc, trong đôi mắt sáng ngời rốt cục nổi lên gợn sóng, nhìn thẳng vào Tô Dật, nói:
- Đúng thật là có chút bản lĩnh, cũng đáng để ta ra tay đó!
Tô Dật nhìn Kiếm Thập Nhất, trong ánh mắt lóe lên tia sáng đỏ, một người nổi bật trong thế hệ trẻ của Thần Kiếm Môn, xếp hạng mười lăm Kiếm Tháp, khiến trong lòng Tô Dật có ý muốn chiến đấu.
Nhưng tia sáng đỏ lấp lóe trong mắt Tô Dật chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lập tức biến mất, dưới chân đạp nhẹ lên Liệt Phong Kim Điêu, nói:
- Đi!
- Chít chít...
Liệt Phong Kim Điêu lập tức hí vang một tiếng, vỗ cánh chuyển động, thay đổi phương hướng, nhanh chóng rời đi.
- Muốn đi sao, nằm mơ!
Trong cổ họng Kiếm Thập Nhất truyền ra một tiếng hừ lạnh, trên gương mặt tuấn lãng lãnh khốc kia dường như không có bất kỳ biến hóa nào, hư ảnh Liệp Ưng màu đen dưới chân giương cánh, cấp tốc đuổi theo Liệt Phong Kim Điêu.
- NGAO...OOO...
Dưới chân mấy thanh niên đến từ Hình Đường còn lại cũng hình thành hư ảnh yêu thú nhanh chóng đuổi theo.
Trong chốc lát, mấy thân ảnh tự thi triển nguyên khí hóa hình, ngưng tụ hư ảnh yêu thú, bay lên trên không đuổi theo Tô Dật cưỡi Liệt Phong Kim Điêu.
- Làm sao bây giờ, bọn họ đuổi theo rồi!
Trên lưng Liệt Phong Kim Điêu, Trương Khánh run như cầy sấy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn sau lưng, mấy tên đệ tử Hình Đường bám theo ở sau lưng, đặc biệt là tốc độ của Kiếm Thập Nhất cực kì nhanh.
- Đuổi kịp rồi hẵng nói!
Tô Dật từ tốn nói, giống như cũng không quan tâm lắm, mấy tên đệ tử Hình Đường kia chẳng qua là thi triển nguyên khí hóa hình ngưng tụ hư ảnh man yêu thú phi hành man, tiêu hao rất nhiều, mà bản thân Liệt Phong Kim Điêu đã là Yêu Linh cảnh, huống chi Liệt Phong Kim Điêu nổi danh nhờ tốc độ.