← Quay lại trang sách

Chương 375

Dưới màn đêm, ánh sáng lấp lóe, trong khoảng không có mấy thân ảnh đuổi theo.

Trừ Kiếm Thập Nhất ra, mấy thanh niên Hình Đường đều không đuổi kịp được nữa.

Dưới trăng sáng, áo choàng của Kiếm Thập Nhất bay phần phật, chiến y màu đen và hư ảnh Liệp Ưng màu đen ở dưới bóng đêm tựa như một bóng ma lướt qua, nếu không phải chuyển động kéo theo khí tức cường hãn, sợ là sẽ yên lặng không có một tiếng động nào.

- Cũng không yếu.

Trên lưng Liệt Phong Kim Điêu, Tô Dật xoay người lại mà đứng, ánh mắt dõi theo Kiếm Thập Nhất đang bám sát ở phía sau, không ngờ hắn ta vẫn có thể đuổi theo sít sao, thực lực của hắn ta đúng thật là không bình thường.

Nhưng thần sắc của Tô Dật cũng không có thay đổi gì, rất bình tĩnh, bảo Liệt Phong Kim Điêu dốc hết toàn lực mà bay.

Tốc độ của hư ảnh yêu thú so sánh với man yêu thú phi hành chân chính, chênh lệch cũng không nhỏ.

Rất nhanh, tốc độ của Kiếm Thập Nhất bị chậm lại rất nhiều.

Kiếm Thập Nhất cố gắng hết sức, con mắt tràn ngập tia sáng thâm thúy, giống như sao trời sáng trong đêm trăng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Dật cưỡi Liệt Phong Kim Điêu rời đi.

- Trốn được nhất thời, nhưng ngươi không được cả đời đâu, ngươi nhất định trốn không thoát!

Thanh âm nhàn nhạt, giống như mang theo gió lạnh truyền ra bầu trời đêm, rơi vào trong tai Tô Dật.

Tô Dật xoay người, không nhìn sau lưng nữa.

Kiếm Thập Nhất kia phi phàm, nhưng tốc độ của hư ảnh yêu thú phi hành không sánh bằng Liệt Phong Kim Điêu.

Vách núi sâu vạn trượng cũng không phải xẻ ngang mặt đất, mà độc lập bên trong dãy núi, đứng chọc trời, đâm lên bầu trời đêm mênh mông sâu thăm thẳm này, như là một thanh kiếm sắc bén xuyên thẳng chín tầng mây.

Bề mặt sườn núi nhô lên bầu trời, xung quanh là biển mây cuồn cuộn, bầu trời cao chót vót, dãy núi ở xa xa như ẩn như hiện.

Nhìn lên vách núi, đôi khi có quái thạch đứng sừng sững trên đỉnh núi, nhưng có nhiều mặt sườn núi thẳng đứng giống như búa bổ đao tước.

Đây là Thần Kiếm Nhai, cách xa hơn trăm trượng, Trương Khánh và Tô Dật đã nhảy xuống Liệt Phong Kim Điêu, không có cách nào cưỡi man yêu thú phi hành đến Thần Kiếm Nhai được.

Bên ngoài Thần Kiếm Nhai cũng không đề phòng nghiêm ngặt giống như trong tưởng tượng của Tô Dật, thậm chí ngay cả một cường giả Thần Kiếm Môn cũng không thấy.

Chí ít, Tô Dật chưa nhìn thấy sự tồn tại của cường giả Thần Kiếm Môn ở bên ngoài.

Bên ngoài Thần Kiếm Nhai chỉ có một ít đệ tử Thần Kiếm Môn trông coi.

Ngoại trừ những đệ tử Thần Kiếm Môn kia ra, Tô Dật lại còn gặp được một số chấp sự của Thần Kiếm Môn, tất cả đều ở độ tuổi trung niên, từ khí tức vô hình tỏa ra trên người mà xem xét, chắc chắn tu vi cũng xấp xỉ nhau.

Trương Khánh dọc đường cúi đầu hành lễ, đưa Tô Dật đến trước Thần Kiếm Nhai.

- Phía trước chính là nó, hãy nhớ bế quan năm ngày là được, nhưng không thể bỏ lỡ thời gian.

Trương Khánh dặn dò Tô Dật, sợ Tô Dật sẽ quên mất thời gian.

Tô Dật gật nhẹ đầu, lúc này Trương Khánh mới xoay người đi về.

Hắn không có ý định bế quan, còn muốn trở về Thập Tam Lục Kiếm Phong.

Hắn không động thủ tại Hình Đường nên không sợ đệ tử Hình Đường, mặc dù chỉ đối mặt thôi, hắn cũng đã sợ mất mật rồi.

Trình tự tiến vào Thần Kiếm Nhai, Tô Dật biết được từ miệng Trương Khánh.

Bên trên Thần Kiếm Nhai có hàng trăm hàng ngàn sơn động, gọi là kiếm động, trong mỗi một kiếm động đều có tâm đắc tu luyện hay là kiếm chiêu mà cường giả Thần Kiếm Môn để lại từ xưa tới nay.

Ở trong đó bế quan, nếu như có thể lĩnh hội thì đã là thu hoạch không ít rồi.

Nhưng muốn bế quan lĩnh hội trên Thần Kiếm Nhai, cần điểm tích lũy để đánh đổi, đồng thời trong mỗi một kiếm động cần số điểm tích lũy không giống nhau.

Tiến vào kiếm động, chỉ cần có đủ điểm tích lũy thì kiếm động này sẽ đóng chặt lại, dù là ai cũng không có cách nào xâm nhập.

Nghe nói đây là thủ đoạn mà tiền bối cường giả Thần Kiếm Môn bố trí, vì để đệ tử bế quan không chịu bất kỳ sự quấy rầy nào.

Có thể không chịu bất kỳ sự quấy rầy nào, chỉ cần có đủ điểm tích lũy thì kiếm động sẽ đóng lại, điều này khiến Tô Dật có chút an tâm.

Lần đầu tiên Tô Dật tới Thần Kiếm Nhai, cũng may Thần Kiếm Nhai cũng không phức tạp, công việc cụ thể đều được mấy người Trương Khánh và Hứa Giai Tuệ nói cho biết hết rồi.

Dưới Thần Kiếm Nhai, ngước mắt nhìn lên đỉnh núi cao ngất chọc bầu trời đêm, Tô Dật cũng không nhịn được rung động, tán thưởng tạo hóa thần kỳ.

Mỗi một kiếm động bên trên Thần Kiếm Nhai đều có tiêu chí, ghi chú rõ bế quan một ngày cần bao nhiêu điểm tích lũy.

Trên mặt sườn núi có con đường bậc thang bằng đá uốn lượn nhằng nhịt khắp nơi, gắn kết từng cái kiếm động với nhau, kiếm động có vị trí càng cao thì càng cần nhiều điểm tích lũy.

Trong kiếm động, kiếm động có người bế quan sẽ được bao phủ bởi màn sáng năng lượng chói mắt, phía trên cũng có thân phận huy chương đệ tử để lại, nhưng ai cũng không thể xâm nhập.

Kiếm động không có người cũng tràn ngập tia sáng, có màn sáng bao phủ, giống như dòng nước đang chập chờn, nhưng ánh sáng ảm đạm hơn nhiều.

Bên trong huy chương của Hứa Giai Tuệ, điểm tích lũy hình như không nhiều, nàng cũng đã nhắc nhở Tô Dật, chỉ có thể tiến kiếm động phía dưới cùng.

Ánh mắt Tô Dật ánh mắt đảo qua phần cao ngất bên trên Thần Kiếm Nhai, hơn ngàn kiếm động, sợ là có chín phần mười hào quang chói sáng tràn ngập bên trên kiếm động đều có đệ tử Thần Kiếm Môn ở trong đó bế quan.

Hơn nữa, quan trọng là kiếm động càng ở phía dưới thì càng có nhiều người.

Ánh mắt suy tư, Tô Dật vất vả lắm mới tìm được một kiếm động không người để bế quan.

Bên ngoài kiếm động, Tô Dật tò mò đánh giá, tất cả dường như không có gì đặc biệt, lập tức móc ra huy chương của Hứa Giai Tuệ, nhẹ nhàng để gần cửa kiếm động.

- Răng rắc rắc...

Phía trên kiếm động, ánh sáng ảm đạm kia tiếp xúc được với huy chương của Hứa Giai Tuệ thì lập tức trở nên loá mắt.

Bên trong màn sáng này, loáng thoáng có ngàn vạn ánh kiếm nở rộ, mang theo một cỗ khí tức cổ xưa phóng thích ra.

Mà bên trong huy chương cũng có được ánh sáng giống như vậy tỏa ra, trở nên óng ánh long lanh.

Theo đó, từ trong màn sáng năng lượng của kiếm động, ngàn vạn ánh kiếm nở rộ trong đó cuối cùng hóa thành từng hàng ký tự.

'Vô Danh Tàn Kiếm quyết, một vị trưởng lão vô danh Thần Kiếm Môn để lại, tiếc nuối chỉ là một chiêu, mấy ngàn năm qua cũng chưa từng từng có người lĩnh ngộ thành công.' ký tự lóe lên một cái rồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Mỗi một kiếm động đều có phần giới thiệu chi tiết, để tiện cho đệ tử tự lựa chọn muốn tiến vào bên trong bế quan hay không.

Nghe nói bên trong kiếm động Thần Kiếm Nhai cũng không phải chỉ là kiếm pháp, các loại công pháp, mà cũng tồn tại những thứ cường giả tâm đắc để lại Thần Kiếm Môn qua các đời, chờ người cảm ngộ.

Nhưng nhìn phần giới thiệu bên trên màn sáng trước mặt, Tô Dật im lặng.

Khó trách chỉ còn sót một kiếm động như thế, còn tưởng rằng mình tìm được, hóa ra, sợ là kiếm động này căn bản không có người nào muốn chọn thì phải.

Một cái kiếm động như thế này ở tại cấp độ thấp nhất Thần Kiếm Nhai.

Đệ tử tới bế quan ở phía dưới cùng Thần Kiếm Nhai này, bình thường đều là một số đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn.

Nhưng trong kiếm động này lại để lại một chiêu Vô Danh Tàn Kiếm quyết, chỉ có duy nhất một chiêu, hơn nữa mấy ngàn năm qua chưa từng có người nào tìm hiểu tu luyện thành công cả.

Đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn vất vả gom góp một chút điểm tích lũy đáng thương, đến bế quan đương nhiên là hi vọng nhanh chóng thấy được hiệu quả.

Một chiêu Tàn Kiếm quyết như vậy mà mấy ngàn năm qua cũng không có người nào tìm hiểu và tu luyện thành công, thì ai lại ngốc đi vào lãng phí điểm của mình.