Chương 376
Nhưng Tô Dật đã không có lựa chọn nào khác, một số kiếm động trống còn lại đều ở cấp độ phía trên cùng Thần Kiếm Nhai, bên trong cần có điểm tích lũy, sợ là điểm tích lũy bên trong huy chương của Hứa Giai Tuệ căn bản không đủ đi vào.
Ban đầu hắn còn muốn mở mang một chút kiến thức về những gì cường giả Thần Kiếm Môn để lại trên Thần Kiếm Nhai, nhưng giờ phút này Tô Dật cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ, vẫn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiến vào bên trong.
- Xoẹt...
Thân ảnh Tô Dật bước vào màn sáng, khi thân ảnh biến mất ở bên trong màn sáng, huy chương lơ lửng ở bên trong màn sáng, mọi thứ đều được che đậy.
Trước mắt, ánh sáng đột nhiên trở nên hơi mờ đi một chút, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được, Tô Dật đánh giá kiếm động này, bên trong cũng hơi trống trải, ngoại trừ một cái bồ đoàn màu sắc loang lổ ra thì không có bất kỳ cái gì khác.
Trong kiếm động, hình như nơi đây trải qua một loại bố trí đặc thù nào đó, làm cho không gian trong này có vẻ cực kì không đơn giản.
Mà trên một mặt vách đá trong kiếm động, lúc này điêu khắc một bức bích họa cầm bảo kiếm trong tay.
Bóng đêm giống như một tấm lưới lớn màu xám, lặng lẽ bao phủ toàn bộ thế giới xưa cũ.
Ánh trăng làm nổi bật giữa màn trời mênh mông, xa xa, dãy núi cũng biến mất ở trong màn đêm.
- NGAOOO...
Thế giới chìm vào giấc ngủ, gió đêm thổi nhè nhẹ, nơi xa thỉnh thoảng truyền tiếng thú rống ra thì bên trên Tam Thập Lục Kiếm Phong yên tĩnh im ắng.
Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện tại trên Tam Thập Lục Kiếm Phong, lặng yên không một tiếng động, không biết xuất hiện như thế nào.
Người này tới lặng yên không một tiếng động, nhưng tự dưng trong lúc lão giả này xuất hiện, không gian xung quanh đều giống như đông cứng lại.
Đây là một lão giả, hai gò má có hơi gầy gò, trên mặt đầy nếp nhăn như tràn ngập tang thương, lông mày dài và một ít sợi râu màu trắng bay lả tả về sau, giống như là mang theo vài phần khí chất thần tiên.
Đôi mắt của lão giả trong quắc trong đêm, mắt nhìn thoáng qua bốn phía, đang muốn đi về phía trước thì đột nhiên ngước mắt nhìn về phía sau lưng.
Sau lưng lão giả này có một bóng người lặng lẽ xuất hiện, tuổi khoảng lục tuần, mái tóc dài màu đen được chải chuốt cực kỳ ngay thẳng, quấn thành búi tóc, không có một chút lộn xộn, ngược lại là từng sợi sông mày bạc có thể nhìn thấy rất rõ ràng dưới ánh trăng, rất đáng chú ý.
Trong hốc mắt của lão giả hơi lõm xuống, một đôi màu nâu đậm tràn đầy thâm thúy, giống như có thể nói về tháng năm bể dâu.
- Lã Bạch Mi, ngươi đến Tam Thập Lục Kiếm Phong làm cái gì?
Thấy lão giả lông mày trắng đột nhiên xuất hiện, sắc mặt của lão giả râu bạc trắng sắc mặt này cũng lập tức trở nên khó coi, hơi mở miệng, trong giọng nói dường như không mang vẻ tức giận gì.
- Vậy không biết ngươi ở Trường Thanh đến Tam Thập Lục Kiếm Phong làm cái gì, đường đường là trưởng lão Thần Kiếm Môn, đêm hôm khuya khoắt đi khắp nơi, hình như không thích hợp với thân phận lắm đâu!
Lã Bạch Mi từ tốn nói, vẻ mặt dường như cũng giống trưởng lão Trường Thanh, rất khó coi.
- Ta...
Trưởng lão Trường Thanh nghe vậy, lập tức có phần cứng họng.
Nhưng rất nhanh, trên gương mặt gầy gò đầy nếp nhăn của trưởng lão Trường Thanh kia nặn ra một nụ cười, ánh mắt âm thầm xoay chuyển, nhẹ giọng cười nói:
- Ta đến thăm Tô trưởng lão, dù sao bên trong Thần Kiếm Môn, mọi người đều biết quan hệ giữa ta và Tô trưởng lão hết mà.
- Nói lão, ai cũng biết mấy ngày nay Tô trưởng lão căn bản không ở trong môn, ngươi đến thăm Tô trưởng lão cái rắm.
Trưởng lão Trường Thanh vừa nói xong thì Lã Bạch Mi trực tiếp mắng to, hoàn toàn không khách khí.
- Chẳng lẽ ta đến Tam Thập Lục Kiếm Phong còn phải được ngươi cho phép sao, lúc này đêm hôm khuya khoắt, không phải ngươi cũng tới Tam Thập Lục Kiếm Phong sao?
Mắt trưởng lão Trường Thanh giật giật, nếu không lừa gạt được tên gia hỏa này thì cũng khỏi khách sáo nữa.
- Ha ha, hai vị trưởng lão đều ở đây à.
Bỗng dưng lại có một âm thanh cởi mở truyền tới.
Lời nói vừa dứt, một thân ảnh giống như bất thình lình xuất hiện ở bên cạnh trưởng lão Du Bạch Mi và trưởng lão Trường Thanh.
Người tới trẻ tuổi hơn Du Bạch Mi và hai vị trưởng lão Trường Thanh nhiều, nhìn dáng vẻ hình như chưa tới ngũ tuần, mắt đen như Hắc Diệu Thạch trong vắt sáng trong đêm trăng, lóe lên khí chất nghiêm nghị anh duệ, dưới sóng mắt bình tĩnh như là bất cứ lúc nào cũng giấu ánh mắt sắc bén như ưng.
Người trung niên đi tới, đường nét khuôn mặt thâm thúy, có chút anh tuấn, chắc hẳn lúc tuổi còn trẻ tất nhiên cũng là mỹ nam tử, nhưng giờ phút này người đã trung niên, càng thêm mấy phần thành thục ổn trọng, mang theo một loại khí chất không giận mà uy.
Mặc dù người đàn ông trung niên anh tuấn này trông có vẻ trẻ tuổi hơn Du Bạch Mi và hai vị trưởng lão Trường Thanh một chút, nhưng lúc này trên người lại có khí thế vô hình, không hề thua kém hai người kia.
- Thượng Quan Hổ, ngươi đến Tam Thập Lục Kiếm Phong làm cái gì!
- Thượng Quan Hổ, hơn nửa đêm ngươi tới nơi đây làm cái gì!
Nhìn thấy người đàn ông trung niên anh tuấn kia đi tới, Du Bạch Mi và hai vị trưởng lão Trường Thanh gần như trăm miệng một lời, giống như cùng chung mối thù, ánh mắt cũng đều mang tức giận nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hổ.
- Ta đến xem thử Tô trưởng lão trở về chưa...
Thượng Quan Hổ trả lời hai người mà vẻ mặt không để lại chút dấu vết, nhưng ánh mắt lại đang lặng lẽ đánh giá bốn phía.
- Thế mà ba vị trưởng lão đều tới hết, thật sự trùng hợp nhỉ.
Giọng nói yếu ớt rơi xuống, lại có thêm bóng người xuất hiện.
- Đoàn trưởng lão cũng tới à...
Thấy người đến, Thượng Quan Hổ ngước mắt, mặc dù thần sắc khuôn mặt đang âm thầm biến hóa, nhưng thái độ khá là không tệ.
Người tới là một bà lão, vẻ mặt đầy từ ái tang thương, tóc dài không còn thanh tú nữa, từng sợi tóc bạc, nửa chặn nửa che, như ẩn như hiện, nhưng khuôn mặt lại cực kì hồng hào sáng bóng.
- Đoạn Nguyệt Dung, ngươi tới làm cái gì?
- Đoạn Nguyệt Dung, ngươi cũng tới sao?
Nhưng thái độ của trưởng lão Lã Bạch Mi và trưởng lão Trường Thanh cũng không khá hơn chút nào, liếc nhìn bà lão bằng ánh mắt lạnh nhạt.
- Các ngươi có thể đến, còn ta thì không thể đến sao, Tam Thập Lục Kiếm Phong này cũng không phải khu vực của các ngươi, buồn cười.
Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão nhìn thấy thái độ của Lã Bạch Mi và hai vị trưởng lão Trường Thanh, thái độ của bà cũng không hề dễ chịu.
- Mai Hoa Diệp đâu?
Đối với thái độ của Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão, Lã Bạch Mi trưởng lão giống như không thèm để ý, nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi.
- Sao ta biết, ta và hắn cũng không thân mấy!
Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão nói, dường như sắc mặt rất không vui.
- Không tốt, là tên Mai Hoa Diệp kia, hắn muốn nhanh chân đến trước, nên Đoạn Nguyệt Dung cố ý đến ngăn cản chúng ta.
Bỗng dưng, trưởng lão Trường Thanh giống như là phát hiện cái gì, thân ảnh lóe lên, lập tức hóa thành một vệt sáng như thiểm điện, trực tiếp lướt về đình viện phía trước.
- Bái kiến Mai trưởng lão...
Trong đình viện, Hứa Giai Tuệ dẫn mười mấy đệ tử ngoại môn đứng trên Tam Thập Lục Kiếm Phong, giờ phút này từng thân thể đều đang run rẩy, quỳ xuống đất hành lễ, ánh mắt kính sợ đến mức không dám ngước lên nhìn thẳng.
Trong đình viện, một lão giả tóc dài màu xám trắng, đầu tóc bù xù, trên mặt mọc một nhúm râu cái trê, con mắt màu nâu hãm sâu trong hốc mắt, đang liếc nhìn Hứa Giai Tuệ và đám đệ tử ngoại môn dè dặt, hỏi:
- Ai tên là Tô Dật?
- Cái này...
Nghe vậy, thân thể Hứa Giai Tuệ run lên, khuôn mặt hoảng hốt sợ hãi, bên trên gương mặt trắng nõn giờ đây không còn tái nhợt không còn một giọt máu.