← Quay lại trang sách

Chương 383

Nghe Kiếm Thập Nhất nói, Tô Dật cười nhạt, tính tình của Kiếm Thập Nhất này còn thú vị hơn Ba Dập, Hoắc Đông Thu nhiều, tuy tự ngạo, nhưng ít ra có chút ngay thẳng.

Trọng yếu nhất là, tính cách của Kiếm Thập Nhất để Tô Dật cảm giác rất hợp khẩu vị.

- Kiếm Thập Nhất sư huynh tất thắng!

- Một đệ tử ngoại môn, chẳng lẽ còn muốn lật trời sao!

Trước Thần Kiếm Nhai, bốn phía quảng trường truyền ra từng tiếng hò hét trợ uy.

Mà bên trong, cơ hồ đều là thanh âm của đệ tử nội môn.

Đã có không ít đệ tử nội môn bị Tô Dật chà đạp, thua ở trong tay một đệ tử ngoại môn, điều này làm cho tất cả đệ tử nội môn của Thần Kiếm Môn mất mặt.

Cho nên so sánh với đó, giờ phút này các đệ tử nội môn tự nhiên hi vọng Tô Dật bại.

Ở hiện trường, đệ tử ngoại môn còn nhiều hơn đệ tử nội môn, nhưng không dám mở miệng trợ uy thay Tô Dật.

Giờ phút này có quá nhiều đệ tử nội môn ở hiện trường, đệ tử ngoại môn bọn họ không dám trêu chọc.

- Nếu như Kiếm Thập Nhất bại, vậy thì quá đẹp mắt!

- Kiếm Thập Nhất sư huynh không có khả năng bại, tên kia chỉ là một đệ tử ngoại môn, sao có thể thắng được Kiếm Thập Nhất sư huynh, sẽ bị bắt về Hình Đường!

- Chưa chắc không có khả năng, Hoắc Đông Thu sư huynh một chiêu liền bại, chứng minh Tô Dật rất mạnh, ai thắng ai bại còn không nhất định!

Trong đám người, cũng có một vài nữ đệ tử nổi lên tranh chấp.

Những nữ đệ tử này đa số là đệ tử nội môn, nhưng ý kiến lại chia làm hai phái.

Lấy thực lực tu vi của Kiếm Thập Nhất, cộng thêm khuôn mặt tuấn lãng lạnh lùng, ở Thần Kiếm Môn có nhân khí siêu cao, là Hắc Mã Vương Tử của không ít nữ đệ tử.

Nhưng nhìn Tô Dật dáng người cao ngất, ngũ quan lập thể, ánh mắt thâm thúy, trong xương lộ ra khí chất ngạo tà, cũng hấp dẫn không ít nữ đệ tử.

Ở một nơi hẻo lánh, giờ phút này có tầm mười đệ tử ngoại môn xa xa đứng nhìn, thậm chí không dám áp sát quá gần.

Mười người kia chính là đám người Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh.

Trước Thần Kiếm Nhai, Hình Đường Kiếm Thập Nhất chờ năm ngày năm đêm, tin tức này tự nhiên truyền đến Kiếm Phong thứ ba mươi sáu.

- Đây chính là Kiếm Thập Nhất sư huynh của Hình Đường a, không biết Tô Dật huynh đệ còn có thể thắng không, nếu bị bắt đến Hình Đường thì phiền phức lớn, sợ là sẽ không thể tham gia Vạn Kiếm Đại Hội!

Trương Khánh mở miệng nói nhỏ, lòng rất lo lắng.

Phía trước người đông tấp nập, nhiều đệ tử nội môn như vậy, bọn họ không dám tới gần.

Hiện tại Kiếm Phong thứ ba mươi sáu đang ở trên đầu gió ngọn sóng, rất sợ gây phiền toái.

Hứa Giai Tuệ không nói gì, con ngươi ngưng trọng, ánh mắt nhìn động tĩnh ở hiện trường.

Bốn phía nghị luận, giờ phút này đối với Kiếm Thập Nhất và Tô Dật ở giữa sân mà nói, đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Nhìn Kiếm Thập Nhất, Tô Dật hơi mỉm cười nói:

- Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân tự nhiên là không giả, chỉ là Hoắc Đông Thu đối với ta mà nói không phải núi, ngươi cũng không phải, ngày hôm nay ngươi muốn ngăn ta, ta vẫn sẽ đánh bại ngươi!

Nói xong, Tô Dật hơi nhún vai, từ trong cơ thể có nguyên khí màu đỏ chậm rãi lan tràn.

Khí tức nhìn như chậm chạp, kì thực chỉ chớp mắt đã bao phủ cả người Tô Dật, lực lượng hùng hồn xen lẫn uy áp cường đại lan tràn ra.

Cảm thụ được khí tức trên người Tô Dật, khuôn mặt Kiếm Thập Nhất vốn lãnh khốc, giống như cảm ứng được cái gì, dần dần biến hóa, vẻ lãnh khốc thu liễm, bắt đầu nghiêm túc lên.

Đồng thời, trên người Kiếm Thập Nhất cũng có nguyên khí Thổ thuộc tính ba động, trong hai con ngươi có hắc quang thâm thúy lấp lóe, nhìn Tô Dật nói:

- Tựa hồ có chút thủ đoạn ẩn giấu, nhưng ít ra cũng đến Nguyên Linh cảnh, tuổi không lớn lắm, tu vi đã như thế, xác thực có tiền vốn cuồng ngạo, khó trách mấy ngày trước, có thể một chiêu đánh bại Hoắc Đông Thu.

Oanh!

Kiếm Thập Nhất nói xong, nguyên khí Thổ thuộc tính trên người ầm vang, một cỗ khí tức còn hùng hồn hơn Tô Dật nhộn nhạo, làm cho toàn bộ mặt đất run rẩy, khí thế khiếp người.

- Kiếm Thập Nhất sư huynh thật mạnh!

Khí thế càn quét, có đệ tử rung động kinh hô, ánh mắt kính sợ sùng bái.

- Chỉ dựa vào nguyên khí, đã có khí tràng như thế, nguyên khí cộng minh, chấn động khắp nơi, không nghĩ tới Kiếm Thập Nhất đã đạt tới cảnh giới này!

Cách đó không xa, có một chấp sự ánh mắt chấn động tán thưởng.

Cảm ứng khí tức trên người Kiếm Thập Nhất, Tô Dật chuyển mắt.

Tô Dật thầm than, Kiếm Thập Nhất này xác thực không phải Hoắc Đông Thu có khả năng so sánh, khí tức khó có thể nhìn trộm, nhưng ít ra cũng là Nguyên Linh cảnh tứ trọng.

- Một chiêu đánh bại Hoắc Đông Thu, hiện tại ta rất muốn biết, cần mấy chiêu mới có thể đánh bại ngươi!

Khuôn mặt Tô Dật cũng nghiêm túc, Kiếm Thập Nhất này không thể khinh thường, có thể sánh ngang nữ tử trẻ tuổi thần bí mấy ngày trước.

Oanh!

Theo Tô Dật nói xong, khí tức của hắn đã không kém Kiếm Thập Nhất bao nhiêu.

Ánh sáng màu đỏ thẫm quanh quẩn, giống như có ngọn lửa bao phủ hắn, phát ra khí tức nóng bỏng mạnh mẽ.

Theo khí tức của hai người trẻ tuổi ba động, bốn phía tự dưng yên tĩnh lại, chỉ có nguyên khí của hai người gào thét giao thoa.

Người vây xem nín hơi chờ đợi, nhìn không chuyển mắt!

Bầu không khí của cả quảng trường tự dưng căng cứng ngưng kết.

Ánh sáng nguyên khí tràn ngập, giữa sân bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lấp lóe.

- Vậy thì nhìn xem, ta đến cùng có phải núi ở trước mặt ngươi hay không!

Bỗng dưng, Kiếm Thập Nhất động, thân hình đã như quỷ mị lướt đi.

- Coi như ngươi là núi ở trước mặt ta lại như thế nào, đạp nát là được!

Cùng một thời gian, Tô Dật nói khẽ, thân hình cũng động.

Giờ phút này hai người đều rất ăn ý, đồng thời xuất thủ.

Xoẹt...

Mọi người chỉ thấy hoa mắt, hai bóng người đã trực tiếp đụng thẳng vào nhau.

Phanh phanh phanh...

Nguyên khí Hỏa thuộc tính và nguyên khí Thổ thuộc tính xen lẫn dây dưa, âm thanh trầm đục truyền ra, kình phong khuấy động càn quét.

Hai bóng người nhanh chóng, trong người vây xem ở hiện trường, tuyệt đại bộ phận chỉ có thể đại khái nhìn thấy hai cái bóng mơ hồ đang không ngừng va chạm.

Sau đó hai loại thuộc tính nguyên khí va chạm, kình phong như gió bão bao phủ, để các đệ tử đứng gần không thể không vội vàng lùi lại.

- Tô Dật huynh đệ nhất định phải chịu đựng!

Ở nơi hẻo lánh, đám người Trương Khánh nắm chặt hai tay, khẩn trương không thôi.