← Quay lại trang sách

Chương 518

Giờ phút này chỉ có Tô trưởng lão mới biết trong lòng mình rung động như thế nào, vừa rồi một kiếm kia, dứt bỏ tu vi không nói, chí ít Nguyên Hư cảnh cũng khó thi triển ra được.

Mà tiểu tử này lĩnh ngộ một kiếm kia, tuy còn chưa đến cấp độ kiếm ý, nhưng cũng đã nhập môn.

Kiếm thế đã thành, tìm hiểu ra kiếm ý chính thức, chỉ cần một cơ hội mà thôi.

Cơ hội này có lẽ gần trong gang tấc, lại có khi cần thời gian cực dài, thậm chí cả đời không thể đạt tới cũng không nhất định.

Nhưng Tô trưởng lão có thể khẳng định, tiểu tử trước mắt này thông tuệ hơn người, lực lĩnh ngộ như phượng mao lân giác.

Mà Tô Dật đến Thần Kiếm Môn mới bao lâu, lại tìm hiểu ra kiếm thế, nhưng có thể cảm ứng được, kiến thức cơ bản lại không có bao nhiêu.

- Tiểu tử xác thực không hiểu kiến thức cơ bản quá nhiều, ba ngày sau phải đi Linh Kiếm Phong quyết chiến, không bằng nhờ Tô trưởng lão chỉ đạo tiểu tử một chút, tiểu tử vô cùng cảm kích.

Tô Dật nhìn thần sắc của Tô trưởng lão, ánh mắt âm thầm chuyển động, thử xem có thể để cho Tô trưởng lão chỉ điểm một chút hay không, vừa rồi Tô trưởng lão cũng không có quá nhiều hài lòng, không biết có thể đạt đươc chỉ điểm hay không.

- Tiểu tử ngươi bớt miệng lưỡi trơn tru đi.

Tô trưởng lão là ai, sao có thể nhìn không ra suy nghĩ trong lòng Tô Dật, từ tốn nói:

- Tuy mấy ngày nay không có chuyện gì, nhưng chỉ đạo ngươi thì thôi, ta cũng không có thời gian rỗi, Kiếm Đạo Căn Bản trong Thần Kiếm Môn, mặc dù chỉ là chút kiến thức dùng kiếm cơ sở, nhưng bây giờ lại rất thích hợp ngươi, ngươi có thể đi tìm đọc.

- Kiếm Đạo Căn Bản, trên người ta đã có.

Tô Dật tìm tòi Túi Không Gian một lúc, tìm ra một quyển Kiếm Đạo Căn Bản, Tô Dật đã từng đọc qua, nhưng khoảng thời gian này đều ở trong Vạn Kiếm chiến trường, nên không có thời gian nhìn kỹ và luyện tập.

- Có rồi thì tốt, ngươi có thể luyện tập một phen, tuyệt đối không nên xem thường những cơ sở này.

Tô trưởng lão nói xong, tay áo quét qua, thả người rời đi.

Nhìn bóng dáng của Tô trưởng lão biến mất ở trong màn đêm, sắc mặt Tô Dật có chút tiếc nuối, xem ra mình biểu hiện còn không đến trình độ để Tô trưởng lão thỏa mãn, nên mới lười chỉ đạo mình.

- Kiếm Đạo Căn Bản!

Tô Dật cầm quyển Kiếm Đạo Căn Bản, đây không phải vũ kỹ, chỉ là cơ sở nhập môn mà đệ tử Thần Kiếm Môn người người đều có.

Chỉ cần là đệ tử Thần Kiếm Môn, vô luận là đệ tử ngoại môn, thậm chí ngay cả đệ tử tạp dịch cũng có một quyển.

- Vậy thì luyện tập cơ sở đi!

Một lát sau, trong mắt Tô Dật có ánh sáng kiên nghị tuôn ra, dù sao ba ngày này cũng không có chuyện gì, có thể tùy thời bảo trì trạng thái đỉnh phong, vừa vặn tu luyện Kiếm Đạo Căn Bản.

Đạo lý lầu cao vạn trượng đất bằng lên, Tô Dật một mực rõ ràng, mặc dù hiện tại mình cũng tu luyện mấy bộ vũ kỹ kiếm pháp, nhưng đối với cơ sở dùng kiếm, thì thật là qua quít bình thường.

Màn đêm bao phủ, ánh trăng treo cao, sơn lâm thăm thẳm tĩnh lặng.

Tô Dật đọc qua Kiếm Đạo Căn Bản, khắc trong tâm khảm, nắm chặt bảo kiếm trong tay, một kiếm một kiếm không ngừng vung đánh ra.

Vù vù…

Bảo kiếm huy động, không có bất kỳ nguyên khí ba động nào, Tô Dật chỉ là vung, đâm, chém đơn giản nhất...

Trên Kiếm Đạo Căn Bản, chủ yếu chia làm đâm, phách, vẩy, quải, vân, điểm, băng, tiệt...

Tuy Tô Dật từng lấy phá kiếm trên lưng luyện tập qua, nhưng chưa từng kỹ càng như Kiếm Đạo Căn Bản giảng giải.

Dưới đêm trăng, sơn lâm yên tĩnh, Tô Dật cầm kiếm lần lượt luyện Kiếm Đạo Căn Bản.

Xa xa, một bóng người nhỏ bé ngắm nhìn, trong mắt có ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất.

⚝ ✽ ⚝

Đình viện phong cách cổ xưa, đơn giản nhưng cổ kính.

Tư Đồ Mục Dương đổi một bộ trường bào màu đen, tuổi không lớn lắm, nhưng kích cỡ cũng đã không thấp, tóc đen chải lên, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt thanh tịnh, nhìn rất thân thiết hòa khí.

Nhưng chỉ có đệ tử Thần Kiếm Môn trải qua Vạn Kiếm chiến trường, mới biết thiếu niên nhìn như tiểu đệ đệ hàng xóm kia, một khi đập gạch và cướp bóc Túi Không Gian, là lưu loát và quyết đoán như thế nào.

- Huyền Linh Quả Thụ là con và Tô Dật chiếm được, hiện tại Huyền Linh Quả Thụ đâu?

Tư Đồ Lưu Vân nhìn Tư Đồ Mục Dương, hắn đã được tin tức, toàn bộ Vạn Kiếm chiến trường, đã hoàn toàn không có bóng dáng của Huyền Linh Quả Thụ.

- Chúng con chỉ hái Huyền Linh Quả, còn nó thì hoàn toàn không biết.

Tư Đồ Mục Dương đối với Tư Đồ Lưu Vân trả lời, liên quan tới sự tình không gian kỳ lạ của Tô Dật, hắn đã đáp ứng che giấu, còn từng đạt được chỗ tốt to lớn, tự nhiên sẽ không nói ra.

- Con…

Tư Đồ Lưu Vân nhìn nhi tử, tiểu tử này đến cùng còn nhớ mình là ai không, hắn là thiếu chưởng môn của Thần Kiếm Môn a.

- Cha, trong Vạn Kiếm chiến trường vốn không có quy tắc gì đáng nói, chúng con có bản lĩnh đạt được hết thảy, cái kia chính là cơ duyên thuộc về mình, bằng không còn nói gì ma luyện.

Tư Đồ Mục Dương nhìn Tư Đồ Lưu Vân nói, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Con có thể đạt được hết thảy, nhưng Huyền Linh Quả Thụ lại không thể nhổ tận gốc nha!

Tư Đồ Lưu Vân trừng Tư Đồ Mục Dương, tất cả Huyền Linh Quả bị hái thì thôi, thế nhưng Huyền Linh Quả Thụ lại không thể động.

- Ngài đừng hung, nếu không con trở về tìm mẹ, nói cho mẹ biết cha không tốt với con, về sau cũng không muốn trở về nữa.

Nhìn thấy lão cha muốn bão nổi, Tư Đồ Mục Dương nhướng mày, rất hùng hồn nói.

- Con…

Nghe vậy, con ngươi của Tư Đồ Lưu Vân sắp muốn rớt ra, có thể nhìn ra được, hắn đúng là có chút kiêng kị.

- Cha, vừa rồi con nói đùa thôi, những năm này mỗi ngày con đều nhớ cha nha, lần này ở trong Vạn Kiếm chiến trường, con thu hoạch không ít, tin tưởng mẹ sẽ rất cao hứng, đến lúc đó con giúp cha nói tốt, nói không chừng mẹ cũng sẽ trở về một chuyến.

Tư Đồ Mục Dương xoay chuyển ánh mắt, nhìn Tư Đồ Lưu Vân thân mật cười nói.

- Thật…

Tư Đồ Lưu Vân nghe vậy, ánh mắt nhất thời lấp lóe, bất quá thần sắc lập tức nghiêm lên, vỗ cái ót của Tư Đồ Mục Dương, thần sắc nhìn như nghiêm khắc, nhưng ngữ khí đã ôn hòa hơn không ít:

- Bớt dùng bài này đi, mau nói ở trong Vạn Kiếm chiến trường đến cùng phát sinh chuyện gì, con đạt được loại cơ duyên tạo hóa nào?

Lấy ánh mắt của Tư Đồ Lưu Vân, làm sao lại nhìn không ra con trai mình thuế biến.

Ngắn ngủi một tháng, Tư Đồ Mục Dương từ Nguyên Linh cảnh nhị trọng đến tứ trọng hậu kỳ, đột phá nhanh như vậy, nhưng khí tức lại vững chắc như bàn thạch, trong này tuyệt đối không tầm thường.

Trọng yếu nhất là, Tư Đồ Lưu Vân có thể cảm ứng được Tư Đồ Mục Dương còn trải qua một lần phạt xương tẩy tủy.

Chỗ tốt này mới càng kinh người, cái này khiến Tư Đồ Lưu Vân không thể không hiếu kỳ và kinh ngạc.