Chương 530
⚝ ✽ ⚝
Khí tức nóng bỏng như sóng lớn bành trướng, một quyền thế như bôn lôi, rắn rắn chắc chắc rơi vào trên người nữ tử.
Tô Dật xuất thủ cũng không thủ hạ lưu tình, nữ tử này xuống tay với Hứa Giai Tuệ không hề lưu tình, cái này khiến trong lòng Tô Dật thầm giận.
- Phốc phốc...
Nữ tử biến sắc, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại như diều đứt dây bay rớt xuống đài quyết đấu.
Đến lúc này nữ tử mới biết thiếu niên kia đáng sợ, so với đồn đại thì đáng sợ hơn nhiều.
Nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống lại, hơn nữa nàng có thể cảm ứng được, chính bởi vì vừa rồi nàng xuất thủ đối phó Hứa Giai Tuệ, mới rước lấy lửa giận của thiếu niên này.
- Đó là Kiếm Tháp xếp hạng thứ hai mười chín Vương Á Đình, một chiêu liền bị đánh rơi xuống đài, Tô Dật không hiểu thương hương tiếc ngọc sao!
Các đệ tử vây xem có không ít người tắc lưỡi, Tô Dật này không hiểu được thương hương tiếc ngọc a.
Các trưởng lão hộ pháp và chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân cũng đều thấy cảnh này, ánh mắt chấn động.
Một Nguyên Linh cảnh ngũ trọng, ở trong tay Tô Dật ngay cả một chiêu cũng không qua được, điều này đại biểu cái gì, lấy nhãn lực của bọn họ, sao có thể không rõ ràng.
Huống chi lần này rất nhiều cường giả, là bởi vì sự tình Đăng Thiên Thai một tháng trước mới âm thầm lưu ý Tô Dật.
Đệ tử thân truyền tu vi Nguyên Linh cảnh ngũ trọng, một chiêu bị đánh rơi xuống đài, còn hời hợt như vậy, lực trùng kích là cực kỳ to lớn.
- Hắn là đệ tử của Tô trưởng lão Tô Dật sao?
Trên đài cao, Nhị trưởng lão nhìn Tô Dật, nói khẽ với Tư Đồ Lưu Vân.
- Không sai, chính là thiếu niên kia.
Tư Đồ Lưu Vân thấp giọng đáp lại, trong mắt cũng có ánh sáng lấp lóe.
- Ở cái tuổi này có thể đạt tới trình độ kia, cực kỳ khó được, có lẽ lần này là Thần Kiếm Môn ta may mắn.
Tam trưởng lão Ngô Triêu Dương mở miệng, ánh mắt thâm thúy lóe ra dị sắc.
Tô Dật đánh Vương Á Đình rơi xuống đài, ba thanh niên trên đài quyết đấu đều căng thẳng.
Ba thanh niên kia vừa rồi còn đánh hăng say, sáu ánh mắt nhất thời rơi vào trên người Tô Dật, ba thanh bảo kiếm phát ra kiếm minh, khí tức Nguyên Linh cảnh tứ trọng đỉnh phong không giữ lại chút nào.
Sắc mặt của ba người đều cực kỳ ngưng trọng.
Thực lực của Vương Á Đình còn mạnh hơn bọn họ, nhưng một chiêu cũng không thể chống lại, thực lực của Tô Dật này, còn cường hãn hơn cả truyền ngôn.
Bọn họ nghe nói qua thanh danh của Tô Dật, nguyên bản bọn họ cũng giống như rất nhiều người, trong lòng đều có hoài nghi.
Có lẽ ở trong Vạn Kiếm chiến trường, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương dựa vào đánh lén và khống chế Man Thú, mới có thể hoành hành không sợ, không nhất định là thực lực bản thân.
Nhưng giờ phút này bọn họ mới ý thức tới, Tô Dật tuyệt đối còn cường hãn hơn đồn đại.
Ba người nhìn nhau, giống như hình thành một loại ăn ý nào đó.
Hưu hưu hưu...
Ba thân ảnh thả người nhảy ra, nguyên khí tuôn trào, hai hư ảnh hung thú và một hư ảnh phi cầm hình thành ở dưới chân ba thanh niên.
- Ngao ô...
Thú hống như sấm, dưới chân ba thanh niên có nguyên khí hóa hình, uy thế phóng đại.
Ba thanh niên lấy ba phương vị bao vây Tô Dật, trong tay mỗi người đều có kiếm mang lướt ra, từng đạo từng đạo kiếm quang sáng chói sắc bén, các loại ánh sáng nguyên khí xen lẫn, uy thế cường hãn.
Tô Dật hơi ngước mắt, trong tay ngưng kết thủ ấn, nguyên khí dâng trào, trên người dập dờn ánh sáng đỏ thẫm.
Oanh!
Lúc này, lấy Tô Dật làm trung tâm, hư không bốn phía run lên, giống như xuất hiện một cỗ lực lượng không rõ, có thể ảnh hưởng không gian.
Phanh phanh phanh!
Hưu hưu hưu!
Ba thú ảnh và ba đạo kiếm quang, từ ba phương vị cùng nhau rơi vào trên vầng sáng nguyên khí của Tô Dật, thanh âm trầm đục truyền ra, năng lượng kích xạ.
Vầng sáng nguyên khí quanh người Tô Dật chỉ hơi rung động mấy cái, vài chỗ bị xung kích xuất hiện vết lõm, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Lập tức, Tô Dật xuất thủ, sợi tóc bay múa, áo lam phất phới, lấy tốc độ cực kỳ nhanh bước ra một bước.
Trực tiếp xuất hiện ở trước người một thanh niên, quyền ấn đã sớm ngưng tụ, trực tiếp oanh ra.
Một cỗ lực lượng cường đại cuồn cuộn, làm cho thú ảnh dưới chân thanh niên kia sợ hãi.
- Ù ù...
Thế như chẻ tre, hư không bốn phía run rẩy.
Thú ảnh dưới chân thanh niên kia vỡ nát, cự lực trùng kích vào, trong miệng thanh niên chảy máu, thân hình lảo đảo rút lui.
Hai thanh niên còn lại chấn động, nhưng bọn họ cũng không phải người yếu, lấy lại tinh thần, nhanh chóng xuất thủ.
Một người dưới chân nguyên khí hóa hình Man Thú dữ tợn gào thét, móng vuốt đập ra, kiếm quang như hồng, trực tiếp chém về phía Tô Dật.
Một thanh niên khác, hư ảnh hung cầm dưới chân đáp xuống, vỗ cánh mang theo kình phong, kiếm quang trong tay chém ra.
- Xoẹt...
Một màn kinh người xuất hiện, Tô Dật đến bên người thanh niên vừa rồi, một tay đưa ra, cưỡng ép trấn áp đối phương, sau đó dùng lực hất lên, xem thanh niên này như tiêu thương, trực tiếp quăng về phía thanh niên khống chế hư ảnh hung thú.
Cùng lúc, đối mặt thanh niên khống chế hung cầm, không lùi mà tiến tới, một tay vung ra, nguyên khí Hỏa thuộc tính phun trào.
Ầm ầm...
Chỉ nháy mắt, lực lượng bạo phát, lấy thế dời núi lấp biển trùng kích ra, như chấn vỡ không gian.
Sóng lửa càn quét, trực tiếp ngăn cản thế công của thanh niên kia, cùng lúc đánh xơ xác hung cầm và kiếm quang.
Thanh niên này kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra vết máu, trực tiếp rơi xuống đài.
⚝ ✽ ⚝
Cách đó không xa, thanh niên khống chế hư ảnh Man Thú bị Tô Dật ném người đến, sắc mặt đại biến, không thể không thu kiếm quang.
Nhưng thanh niên kia vẫn cùng hư ảnh Man Thú đụng vào nhau.