← Quay lại trang sách

Chương 542

Tô Dật thi triển thần thông gì, lại có thể phi hành ở trên hư không!

- Một chiêu để Vân Lăng Phong ăn thiệt thòi, Tô Dật này thâm bất khả trắc a!

Có trưởng lão hộ pháp nhịn không được thán phục.

- Không phải bảo vật, mà là nguyên khí ngưng tụ hai cánh, hẳn là một loại vũ kỹ thân pháp, ít nhất cũng là Hoàng phẩm!

Ánh mắt Nhị trưởng lão sáng ngời, thần sắc cực kỳ kích động, hắn cảm ứng được chút manh mối, giờ phút này Tô Dật thi triển thủ đoạn, giống như là vũ kỹ thân pháp.

- Vũ kỹ Hoàng phẩm, tiểu tử này mới Nguyên Linh cảnh, làm sao tu luyện thành.

Nghe Nhị trưởng lão nói, có trưởng lão và hộ pháp ngạc nhiên không hiểu.

Vũ kỹ thân pháp Hoàng phẩm, tuyệt đối không phải ai cũng có thể tu luyện.

Vân Lăng Phong đứng lên, khóe miệng chảy ra vết máu đỏ thẫm, nửa gương mặt sưng đỏ, có một dấu tay rõ ràng xuất hiện, khuôn mặt còn lưu lại vẻ khó tin sắc, nhưng khi nhìn Tô Dật, đã triệt để chuyển đổi thành âm lạnh, sắc mặt âm trầm đến cực hạn.

- Tốt, tốt, tốt, ha ha ha ha...

Liên tiếp ba chữ tốt, Vân Lăng Phong nhìn chằm chằm Tô Dật, ánh mắt âm hàn cùng cực, giận quá mà cười.

Tiếng cười kia mặc cho ai cũng có thể nghe được, lộ ra một loại hàn ý hận đến cực hạn.

Thời điểm tiếng cười thu liễm, từ trong thân thể Vân Lăng Phong, khí tức Phong thuộc tính phóng thích ra, đột nhiên kéo lên.

Nguyên khí phun trào, bành trướng kinh người, nương theo cuồng phong gào thét, trực chỉ vân tiêu!

Chỉ chớp mắt, từ trong thân thể Vân Lăng Phong, một cỗ khí tức bành trướng như gió lốc khuấy động, gào thét mà lên.

Toàn bộ đài quyết đấu gió giục mây vần, cảnh tượng doạ người!

- Đây là...

Mà khi cảm ứng được khí tức trên người Vân Lăng Phong, có người kinh hô biến sắc.

- A, thế mà đến một bước này, vừa rồi thật sự là quá chủ quan...

Các trưởng lão hộ pháp ánh mắt sắc bén hạng gì, nhất thời biến đổi, xem ra vừa rồi Vân Lăng Phong quá chủ quan.

- Nguyên Linh cảnh lục trọng đỉnh phong, sợ là cách Nguyên Linh cảnh thất trọng cũng gần trong gang tấc!

Tam trưởng lão Ngô Triêu Dương tán thưởng, lấy tuổi tác của Vân Lăng Phong, đã sắp đột phá đến Nguyên Linh cảnh thất trọng, thiên tư bực này tuyệt đối là phượng mao lân giác.

- Nguyên Linh cảnh lục trọng đỉnh phong, sắp đến thất trọng!

Cảm ứng được khí tức trên người Vân Lăng Phong, ánh mắt Tô Dật lấp lóe, không có bao nhiêu kinh ngạc, đây mới là tu vi chân chính của đối phương.

- Là ta chủ quan, cho ngươi cơ hội đủ để khoe khoang cả đời, nhưng bây giờ, ngươi sẽ hoàn lại gấp trăm lần!

Thời điểm khí tức Nguyên Linh cảnh lục trọng đỉnh phong bạo phát, sắc mặt Vân Lăng Phong cực kỳ âm hàn, thậm chí có sát ý!

- Nguyên Linh cảnh lục trọng mà thôi, lời này sợ là nói có chút sớm!

Nguyên Khí Dực vỗ vỗ, tràn ngập ánh sáng đỏ thẫm, Nguyên Linh cảnh lục trọng đỉnh phong tính là cái gì.

- Ngươi sẽ vì lời này mà trả giá nặng nề!

Trong mắt Vân Lăng Phong hàn ý khiếp người, tràn ngập sát ý, sắc mặt tái nhợt.

Oanh!

Sau khi nói xong, dưới chân Vân Lăng Phong có ánh sáng bạo phát, hư ảnh Man Thú hiện lên.

- Ngao...

Sói tru kinh thiên, một con cự lang xuất hiện.

Sau lưng cự lang mọc hai cánh, gào thét dữ tợn, toàn thân giống như thủy tinh màu trắng, ánh mắt huyết hồng, giống như hai huyết nguyệt đang lóe lên.

Hư ảnh cự lang răng nanh trong vắt, khí tức hung hãn bạo lệ, lộ ra uy thế khiếp người.

- Huyết Đồng Yêu Phong Lang!

Nhìn hư ảnh cự lang, Tô Dật cũng âm thầm động dung.

Thứ này lại Huyết Đồng Yêu Phong Lang, huyết mạch mạnh hơn Lang Đầu Yêu Bức không ít.

Muốn có tinh huyết của Yêu tộc tầng thứ này, nếu như phía sau không có thế lực chèo chống, tuyệt đối là làm không được.

- Ngao!

Huyết Đồng Yêu Phong Lang hiện thân, ánh sáng bừng bừng, bí văn phun trào, khí tức bạo lệ, giống như có sinh mệnh, lao nhanh về phía Tô Dật.

Giờ khắc này, Vân Lăng Phong chân đạp Huyết Đồng Yêu Phong Lang, hào quang rực rỡ, bay thẳng về phía Tô Dật.

Móng vuốt của Huyết Đồng Yêu Phong Lang như câu, nanh sói trong vắt, bạo lệ vô song, toàn thân sắc bén!

Vân Lăng Phong áo bào phần phật, sợi tóc tung bay, chân đạp hư ảnh Huyết Đồng Yêu Phong Lang, có hào quang rực rỡ, chướng mắt đến khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.

Toàn trường rung động, giờ phút này Vân Lăng Phong quá mạnh, chân đạp Huyết Đồng Yêu Phong Lang, mang theo khí thế bạo lệ sắc bén tiến lên, cái này là cường đại cỡ nào!

Mắt nhìn Huyết Đồng Yêu Phong Lang đánh giết đến, thần sắc của Tô Dật lại không thay đổi, Nguyên Khí Dực vỗ vỗ, không lùi mà tiến tới, vung tay lắc một cái, một quyền trực tiếp vung ra.

Oanh!

Đồng thời, khí tức Nguyên Linh cảnh ngũ trọng hậu kỳ cũng không giữ lại, trong ánh mắt thâm thúy chẳng biết lúc nào tuôn ra vòng xoáy ánh sáng, khí tức cổ lão đáng sợ tràn ngập, như có thể trấn áp bốn phương.

Đây là khí tức trên Thiên Yêu Cổ Kinh.

Giờ phút này, Tô Dật vận dụng Thiên Yêu Cổ Kinh!

- Ngao...

Tọa kỵ Man Thú ở bốn phía Linh Kiếm Phong, giờ phút này giống như cảm ứng được cái gì, trầm thấp gào thét.

Thiên Yêu Cổ Kinh, tuy ở trên áp chế Man Thú không bằng Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, nhưng vẫn có thể áp chế Man Thú.

- Ngao...

Trong chớp mắt, Huyết Đồng Yêu Phong Lang cũng bị ảnh hưởng.

Một quyền một trảo, trực tiếp va chạm.

Oanh!

Nhất thời trên đài quyết đấu lôi âm vang vọng, quang mang ngút trời, để hư không thất sắc.

Hư không oanh minh, kình phong gào thét, hết thảy quá doạ người!

- Ngao...

Ở dưới vạn chúng chú mục, Huyết Đồng Yêu Phong Lang gào thét, móng vuốt chỉ giằng co một cái chớp mắt, đã lập tức vỡ nát từng khúc, sau đó lan tràn đến toàn thân.

Kình phong giống như sóng lớn vỗ bờ, hiện lên hình vòng khuếch tán bốn phương, tràn ngập toàn bộ quảng trường.

Vân Lăng Phong biến sắc, sắc mặt trắng bệch.

- Hỗn đản!

Vân Lăng Phong nổi giận gầm lên, thân ở tầng trời thấp, toàn thân hào quang rực rỡ như hỏa diễm thiêu đốt, khí tức trên người như cởi ra một loại cấm chế thần bí nào đó, giống như muốn đột phá Nguyên Linh cảnh thất trọng.

- Hưu!

Nguyên khí bành trướng mãnh liệt, Vân Lăng Phong cầm bảo kiếm nhanh chóng chém xuống, một đạo kiếm quang sắc bén như điện quang lôi đình xẹt qua, cực kỳ chói mắt, trực tiếp bổ về phía Tô Dật.

- Hưu!

Kiếm quang khiếp người, như dẫn dắt năng lượng thiên địa, có thanh âm ong ong, khuấy động không gian, mang theo kiếm uy sắc bén.

Một kiếm này, ẩn chứa uy thế cực kỳ cường đại.

Đây không phải một kiếm phổ thông, là tập hợp tất cả tạo nghệ của Vân Lăng Phong đối với kiếm đạo, rất không tầm thường.

Tô Dật trầm xuống, Nguyên Khí Dực vỗ vỗ, hơi cắn răng, trực tiếp xông ra, thân hình vạch ra vô số tàn ảnh, lao thẳng tới Vân Lăng Phong.

Xoẹt...

Kiếm quang như điện, cũng chém xuống một kiếm, không khí bị chém ra một vết nứt thật dài, như rút đao đoạn sông, kiếm quang từ trên cao đi xuống, rơi vào trên người Tô Dật.

Ở trong vô số ánh mắt hãi hùng khiếp vía, nếu như một kiếm này hạ xuống, sợ là Tô Dật sẽ bị chém thành hai nửa.

- Xùy...

Kiếm quang xác thực rơi vào trên người Tô Dật, nhưng giờ phút này tốc độ của Tô Dật lại càng nhanh hơn, tránh đi kiếm quang, chỉ là cánh phải bị kiếm quang bao phủ, trực tiếp chặt đứt, hóa thành hư vô.

Sắc mặt Tô Dật run lên, thân hình lay động, nhưng đã lấn người tới trước mặt.

- Không tốt...

Nhìn Tô Dật tránh đi kiếm quang lấn người đến, ánh mắt Vân Lăng Phong đại biến, cảm giác không ổn lan tràn ra.

Trong sát na đó, khóe miệng Tô Dật cười lạnh, một tay đưa ra, năm ngón tay hơi cong, ánh sáng bao trùm, như đã sớm chuẩn bị, túm lấy chân của Vân Lăng Phong.

- Xuống cho ta!

Nương theo Tô Dật hét lớn, cánh tay phát lực, nguyên khí toàn thân dâng trào, thân thể từ tầng trời thấp rơi xuống.

Vân Lăng Phong bị khống chế, thân bất do kỷ từ giữa không trung rơi xuống, trong nháy mắt mất đi thăng bằng, sắc mặt kinh hãi đại biến.

Oanh!

Tô Dật rơi xuống đất, áo bào phần phật, sợi tóc màu đen cuồng vũ, toàn bộ đài quyết đấu rung động.

Oanh!

Lúc này, quanh người Tô Dật có nguyên khí hùng hồn bao phủ, giống như Chiến Thần, khí thế hung hãn, uy nghiêm bá đạo.

- Có mấy lời, ngươi xác thực nói sớm!

Thời điểm hai chân Tô Dật rơi xuống, thần sắc lạnh lùng, vung tay lắc một cái, nguyên khí từ trong kinh mạch như hồng thủy tràn ra, cánh tay nắm lấy chân Vân Lăng Phong hung hăng đập xuống đài quyết đấu.

⚝ ✽ ⚝

Đài quyết đấu rung chuyển, như cả quảng trường cũng đang run rẩy, khuôn mặt của Vân Lăng Phong rắn chắc nện lên nền đá.

Một tiếng vang này, làm cho nhịp tim của mọi người cứng lại, giống như ngưng đập ngắn ngủi.

- A...

Trong nháy mắt, Vân Lăng Phong phát ra một tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo.

Bành!

Đài quyết đấu oanh minh không dứt, khí tức đáng sợ, thanh thế to lớn.

Toàn trường kinh hãi, nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt hốc mồm!

- Ục ục...

Ngốc trệ hồi lâu, lúc này mới có thanh âm hít khí lạnh truyền ra.

Có người cổ họng nóng lên, nuốt nước bọt.

Kiếm Tháp thứ hai Vân Lăng Phong, Nguyên Linh cảnh lục trọng đỉnh phong, tồn tại mạnh mẽ hạng gì, đầu tiên là bị một tát đánh bay, nếu nói một tát kia là Vân Lăng Phong quá chủ quan, như vậy giờ phút này bị nắm chân đập lên sàn đấu, thì đã không còn lý do thoái thác.

Quá doạ người, đường đường Kiếm Tháp xếp hạng thứ hai Vân Lăng Phong, lại không chịu nổi một kích, bị chà đạp thảm như thế!