Chương 554
Nếu như Mộ Dao thoải mái mạnh tay đánh một trận, người có tu vi cùng đẳng cấp ai có thể là đối thủ của nàng?
Huống chi hiện tại Mộ Dao vẫn là Nguyên Linh Cảnh thất trọng, Tô Dật dù sao chỉ là Nguyên Linh Cảnh ngũ trọng, trong này đã có sự chênh lệch.
Một số trưởng lão khẽ gật đầu, bọn họ biết được một chút lai lịch của Mộ Dao.
- Nguyên Linh Cảnh thất trọng!
Cảm giác trên người Mộ Dao thời khắc này không hề bảo lưu lại chút khí tức nào, trong con ngươi của Tô Dật cũng dao động. Hắn dùng nguyên khí dù có mênh mông dạt dào trong cơ thể mình để chống đỡ, nhưng một mực dùng cho đến bây giờ, cũng sớm cảm giác được có chút khó khăn.
Dù sao Nguyên Linh Cảnh ngũ trọng và Nguyên Linh Cảnh thất trọng có sự chênh lệch lớn, huống chi Mộ Dao còn không hề đơn giản gì.
Lúc này, Tô Dật không dám khinh thường nữa. Mộ Dao này, vô luận là nhục thân hay là tốc độ, đều không thấp hơn mình.
Thậm chí điều này làm cho Tô Dật dao động tâm tư. Trong Thần Kiếm Môn, thiên tư cường hãn nhiều như thế, vậy bên trong ngọn Thánh Sơn như con quái vật lớn chân chính của Trung Châu kia, trong tông môn của nó, trong hàng đệ tử trẻ tuổi của nó… sợ là càng tàng long ngọa hổ, thập diện mai phục hơn nữa.
- Ầm ầm...
Trong lúc Tô Dật đang dao động suy nghĩ, quang mang màu vàng óng ánh lấy quanh thân Mộ Dao làm trung tâm lan ra khắp nơi, càng lúc càng chói lóa mắt. Quang huy tản ra hừng hực, dẫn động năng lượng của thiên địa.
Cuối cùng, hư ảnh của một con hung cầm khổng lồ xuất hiện trên quyết đấu đài, vỗ cánh xoay quanh rồi xông vút lên trời.
- Chít chít...
Hung cầm rít một tiếng, âm thanh xuyên kim liệt vân (thủng sắt xuyên mây), cuồn cuộn như thiên lôi, chấn động bốn phía không gian. Sóng chấn động phập phồng không chừng, quang mang màu vàng chói lóa mắt. Toàn bộ trời đất bốn phía xung quanh Linh Kiếm phong đều đang rung chuyển.
- Phạch...
Hung cầm xòe hai cánh, mấy trượng khổng lồ, hệt như vật còn sống. Cả người nó kim quang rực rỡ, trong lúc hai cánh quạt vỗ, khí lưu như bão táp càn quét làm cho bốn phía không gian như muốn sụp đổ.
- Ngao... ô…
Khi dạng khí tức này lan tràn ra, bốn phía Linh Kiếm phong vốn có rất nhiều Man Yêu thú tọa kỵ sinh sống, con nào cũng xem cuộc chiến, đều gầm thét phát run.
- Đây là...?
- Ối trời ơi, Kim Sí Đại Bằng!
Toàn bộ hiện trường xem cuộc chiến trông thấy con hung cầm thật đáng sợ như thế, có người nhận ra đó là Kim Sí Đại Bằng theo lời đồn đãi.
- Kim Sí Đại Bằng.
- Trời ạ, nguyên khí hóa hình của Mộ Dao lại là Kim Sí Đại Bằng!
Toàn bộ hiện trường sôi trào. Kim Sí Đại Bằng là Yêu tộc đại thú trong truyền thuyết, đại yêu cao cấp nhất trong Yêu tộc.
- Không ngờ lại là Kim Sí Đại Bằng.
Tư Đồ Mục Dương cũng kinh ngạc. Nguyên khí hóa hình của hắn chính là U Hư Hắc Bằng, tuy cũng là Yêu tộc đại thú, nhưng so với Kim Sí Đại Bằng thì lại kém hơn một chút rồi.
Hư ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu bay lên, kim sắc bí vân bao phủ bầu trời che lấp đại địa, hung uy khuếch tán, nhìn từ rất xa đã khiến người ta kinh ngạc.
- Kim Sí Đại Bằng!
Tô Dật cũng đưa mắt nhìn con hung cầm khổng lồ, tự dưng huyết dịch khắp người cũng trở nên sôi trào.
Uy áp lan tràn từ thân thể khổng lồ của Kim Sí Đại Bằng khiến cho hai cổ khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công và Thiên Yêu Cổ Kinh trong cơ thể Tô Dật đều vì thế mà chấn động.
- Chít chít…
Hư ảnh Kim Sí Đại Bằng vỗ cánh xoay quanh, kim quang tràn ngập trong hai tròng mắt giống như hai vòng diệu nhật nho nhỏ, hung uy mênh mông cuồn cuộn, khí thế bá đạo ác liệt.
Mộ Dao cất bước lên, y phục đỏ lay động, lập tức chân đạp hư ảnh Kim Sí Đại Bằng, trông thất giống như thánh nữ.
- Nguyên khí hóa hình sao...?
Tô Dật cất giọng điềm đạm, từng đạo thủ ấn tung ra, lập tức quanh thân có nguyên khí cuồn cuộn bắt đầu khởi động, quang mang màu đỏ bạo phát ngưng tụ, có hỏa diễm màu đỏ từ hư không tự dưng rơi xuống.
- Ông ông.
Giờ khắc này, trên Linh Kiếm phong bắt đầu quang quang rực rỡ, có thần hà dầy đặc, tiếng sấm nổ mạnh, bắt đầu có tiếng leng keng không dứt, như là có thần linh xuất thế.
Toàn bộ Linh Kiếm phong đang sôi trào, một cổ khí tức mãnh liệt như tràn về từ thời cổ xưa.
- Ngao... ô...
Xa xa Linh Kiếm phong, Man Yêu thú gầm thét không ngớt, con mắt thường hung hãn giờ lại phát run.
Động tĩnh này khiến cho toàn bộ hiện trường ngây người như phỗng, quả là chấn động lòng người.
- Cô...
Rất nhanh, quang mang tràn ngập toàn thân Tô Dật. Quang mang màu vàng đỏ, rực rỡ như hà quang, bao phủ cả người hắn vào trong đó. Một tiếng rú rít xuyên mây nứt đá vang dội ra từ trong đó, kinh động cả Linh Kiếm phong.
Trong chớp mắt tiếp theo, một con Thần cầm hệt như phượng hoàng giương cánh bay lên từ trên đài quyết đấu. Xích hỏa tràn ngập, hai tròng mắt cú nó bễ nghễ thế gian, khí tức kinh người chí cực.
Thú ảnh này chỉ có mấy trượng, nhưng trông rất sống động, hai con ngươi màu đỏ như ẩn chứa hai phiến biển lửa, như là hai vòng mặt trời gay gắt. Nó giống như một tôn Hoàng Điểu cái thế vượt qua thời Thái Cổ đến đây, có thể liên tiếp thiên địa. Hết thảy đều khiếp người đến cực hạn.
- Ôi trời ơi.., đó là cái gì...?
Tất cả ánh mắt nơi hiện trường đều ngây dại. Các đệ tử Anh Thiển Thiển, Lưu Vân Xuyên, Âu Lạc, Cung Thất, Trương Linh Quân, … thời khắc này đều trố mắt líu lưỡi, cả người phát run.
Trên đài cao, các trưởng lão hộ pháp cũng không kìm nổi đều đứng bật dậy, thân thể già nua hơi run một chút, ánh mắt đại biến.
- Đó không phải là...
Tư Đồ Mục Dương, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Lưu Ký và những người khác đều nhìn chăm chú như muốn nổ hai tròng mắt.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy một con hung cầm như vậy. Đây là lần đầu tiên họ gặp phải thú anh đáng sợ thần bí này.
- Ngao... ô...
Bốn phía Linh Kiếm phong, những Man Yêu thú tọa kỵ đều gầm thét. Chúng sớm đã phủ phục xuống đất, người run cầm cập.
- Đó là con gì, là Phượng Hoàng Thần Điểu sao?
Toàn trường run rẩy cả hai chân. Quá kinh người rồi! Một con thần cầm như vậy, uy áp còn cao hơn, đáng sợ hơn Kim Sí Đại Bằng một bậc, khiến cho bọn họ sợ run lẩy bẩy, thân thể lập cập, không nhịn được muốn quỳ phục xuống.
- Chẳng lẽ là Phượng Hoàng Thần Điểu?
Cung Thất lên tiếng, con ngươi nổi lên sóng biển.
Thần cầm này như là Phượng Hoàng Thần Điểu trong truyền thuyết, nhưng cũng không thể a.
- Đúng thật là Phượng Hoàng Thần Điểu sao?
Toàn bộ hiện trường đều hướng mắt nhìn về cuộc chiến. Phượng Hoàng Thần Điểu là Yêu tộc chí tôn trong truyền thuyết, là hoàng trong phi cầm.
Nghe nói Phượng Hoàng Thần Điểu sớm đã không tồn tại trên đời này. Chúng đã mai táng trong thời viễn cổ xa xôi. Thậm chí ở thời thái cổ cũng không tìm được tinh huyết để tìm hiểu làm cách nào để nguyên khí hóa hình a.
Mộ Dao đứng trên hư ảnh của Kim Sí Đại Bằng, mắt nhìn hư ảnh y hệt Phượng Hoàng Thần cầm xuất hiện phía trước, trong con ngươi xinh đẹp có kim quang dập dờn.
- Cục cục!
Thần cầm giương cánh, phượng hoàng xuất thế, uy áp hiển hách, hai tròng mắt như đang nhìn xuống thiên địa nhân gian, có thể trấn áp hàng tỷ chúng sinh.
- Tô trưởng lão, nguyên khí hóa hình của Tô Dật chẳng lẽ chính là phượng hoàng thật sao?
Có trưởng lão giật mình, dạng hư ảnh nguyên khí hóa hình này chẳng lẽ chính là Phượng Hoàng Thần Điểu trong truyền thuyết đó sao?
- Hẳn là không phải. Phượng Hoàng Thần Điểu sớm đã tiêu thất rồi.
Tư Đồ Lưu Vân thời khắc này cũng đang nhìn chăm chăm, nhìn hư ảnh thần cầm trên đài quyết đấu.
Phượng Hoàng Thần Điểu sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lưu tại trong truyền thuyết, nhưng hắn cũng không dám khẳng định. Cái này quá giống như là Phượng Hoàng Thần Điểu trong truyền thuyết rồi, cho dù là không phải, e rằng cũng không xê xích bao nhiêu.
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Tô trưởng lão. Bọn họ cho rằng Tô Dật là đệ tử của Tô trưởng lão, Tô trưởng lão phải biết được hư ảnh thần cầm mà Tô Dật nguyên khí hóa hình.
Mắt nhìn một con hư ảnh thần cầm rất sống động trên đài quyết đấu, Tô trưởng lão nắm chắc hai tay nâng lên, trên mu bàn tay hiển lộ gân xanh, thời khắc này dường như cũng khó có thể nhẫn nhịn được chấn động trong lòng, mắt lộ ra quang mang, lên tiếng nói:
- Đích xác không phải Phượng Hoàng Thần Điểu, nhưng cũng là Phượng Hoàng Thần Điểu.
- Vậy rốt cuộc là cái gì?
Nghe vậy, lập tức từng tia ánh mắt chăm chú rơi vào trên người Tô trưởng lão.