Chương 559
Người nào thắng?
Tất cả ánh mắt nhìn về vương giả trong sân, tất cả tâm tư đều thốt lên như vậy.
Đặc biệt là Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh và các đệ tử khác mắt đều trừng lớn, tròn xoe.
Trên đài cao, trưởng lão hộ pháp môn thời khắc này cũng âm thầm nắm chặc bàn tay.
Khắp Linh Kiếm phong yên lặng như tờ, hết thảy động tĩnh đều biến mất không thấy.
Hai thân ảnh còn trẻ thời khắc này lại lần nữa xa xa đứng đối diện trên đài quyết đấu, dĩ nhiên vẫn tỏ vẻ bạt kiếm giương cung.
Tất cả ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên gầy gò và thiếu nữ yểu điệu. Trái tim đều không nhịn được đạp nhanh, nín thở chờ đợi.
Từ trên người của hai thiếu niên nam nữ ấy, toàn bộ hiện trường ngày hôm nay tận mắt chứng kiến cái gọi là biến thái và thiên tư yêu nghiệt.
- Bịch bịch...
Bỗng dưng, Mộ Dao vừa mới đứng dậy, mắt nhìn Tô Dật, trong con mắt màu vàng óng lại lần nữa chấn động, bước chân không nhịn được lảo đảo lui ra sau mấy bước, khóe môi tái nhợt bị máu tươi màu vàng nhạt nhiễm đỏ, trông càng thêm xinh đẹp thê diễm.
Thắng bại đã phân.
- Mộ Dao thất bại.
Trên đài cao, trưởng lão hộ pháp môn cố nén lòng xuống.
Trong lòng bọn họ nắm chắc Mộ Dao đã bại, giờ này mới hoàn toàn phân ra được thắng bại.
- Trời phù hộ cho Thần Kiếm môn ta, lần này, Thần Kiếm môn ta sắp đại hưng.
Có trưởng lão tuôn trào gợn sóng tang thương trong ánh mắt, khó có thể nhẫn nhịn chấn động ghê gớm và kích động trong lòng.
Thắng bại trên đài quyết đấu đã không quá trọng yếu, lần này trên Vạn Kiếm đại hội xuất hiện đệ tử thế hệ trẻ tài năng kinh người, đặc biệt là bốn người Tô Dật, Mộ Dao, Vân Lăng Phong, Lưu Vân Xuyên, phong hoa đến bực nào?
Người có thiên tư trăm ngàn năm khó gặp một lần, lần này trong Thần Kiếm môn lại đồng loạt xuất hiện đến bốn.
Nhất là Tô Dật và Mộ Dao, kinh người đến bực nào? Nếu truyền ra ngoài, sợ là đủ để chấn động toàn bộ Trung Châu rồi.
Tô trưởng lão cũng thả lỏng bàn tay nắm chặc, nét tang thương trên khuôn mặt giản ra, trong ánh mắt chợt lóe nụ cười không lộ dấu vết rồi biến mất ngay túc khắc, lập tức khôi phục lại như thường.
Trước vô số những đôi mắt nhìn chăm chú, trên đài quyết đấu, Mộ Dao lại lần nữa ổn định bước chân, phất tay áo lau vết máu nơi khóe miệng, con mắt màu vàng óng nhìn Tô Dật chằm chằm.
Tới nửa buổi sau đó, ánh mắt tràn ngập kim sắc của Mộ Dao lúc này mới từ từ quay về vẻ trong suốt, răng còn vương vết máu, cắn cắn môi, âm thanh hơi khàn một chút, nói với Tô Dật:
- Ta thua rồi!
Tô Dật không nói gì, quang mang trong mắt cũng quay về hòa hoãn, quy về trong sáng, phảng phất như khí tức vừa rồi chưa từng xuất hiện.
- Ngươi thật làm cho ta bất ngờ, nhưng không nên cao hứng quá sớm, không bao lâu nữa, ta sẽ đánh bại ngươi!
Giọng khàn khàn của Mộ Dao hạ xuống, mắt nhìn thoáng qua Tô Dật, sau đó xoay người rời đi.
Mặc dù nàng không cam lòng, nhưng làm sao không rõ thiếu niên trước mắt cường hãn hơn rất nhiều so với những thiên tài Thần Kiếm môn, vô luận là tâm tính hay là trình độ hạ thủ ác liệt cũng đều mạnh hơn những đệ tử thiên tài của Thần Kiếm môn, thủ đoạn cuối cùng với yêu khí ngất trời kia càng khiến cho nàng ta kinh hãi.
- Tốt lắm, hoan nghênh bất cứ khi nào.
Mắt nhìn theo bóng lưng Mộ Dao rời đi, khóe miệng Tô Dật cười nhạt một cái, rồi sau đó con ngươi khẽ động, mày hơi cau, dường như cũng không cao hứng bao nhiêu.
Một trận chiến này, Tô Dật vốn mong đợi và hơi hưng phấn.
Nhưng đến thời khắc này, mặc dù là thắng lợi rồi, nhưng Tô Dật cũng không quá cao hứng.
Thế hệ trẻ trong Thần Kiếm môn giống như tàng long ngọa hổ, những người mạnh mẽ có Mộ Dao, Lưu Vân Xuyên, Vân Lăng Phong.
Đặc biệt là Mộ Dao, vừa rồi Tô Dật đã dốc ra hết sức lực, cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng thắng lợi.
Thánh Sơn nếu so sánh với Thần Kiếm môn còn hung hãn cường đại hơn, đó là thế lực nhất lưu chân chính trên Trung Châu, thế hệ trẻ tuổi bên trong tông môn có thể tưởng tượng được, cường giả trong Thánh Sơn chỉ sợ là càng hơn nữa.
Thánh Sơn khổng lồ, cường giả như mây trên trời, muốn một ngày nào đó bước lên Thánh Sơn, sợ là khó như lên trời.
- Hô...
Hộc ra mấy hơi dài trong cổ họng, nhét vài đan dược liệu thương vào trong miệng.
Với giá trị của bản thân Tô Dật hiện tại, phục dùng đan dược tự nhiên là không đau lòng.
Bất kể như thế nào, lần này đã đoạt giải quán quân, nắm được danh đệ nhất Vạn Kiếm đại hội, Tô Dật hy vọng cuối cùng lợi ích vô thượng mà Thần Kiếm môn nói đó, có thể làm cho bản thân mình tiến hơn một bước, như vậy coi như cách ngày leo lên Thánh Sơn cũng tới gần một bước.
- Keng...
- Ta đại biểu cho Thần Kiếm môn tuyên bố, Vạn Kiếm đại hội lần này, đoạt giải quán quân chính là đệ tử Kiếm phong thứ ba mươi sáu...
Tiếng chuông du dương kèm theo âm thanh hùng hồn truyền ra, trên đài cao chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân đứng dậy, mắt nhìn lên đài quyết đấu, trong con ngươi cũng có quang mang lưu chuyển, âm thanh xen lẫn nguyên khí, hùng hồn điếc tai, hai chữ cuối cùng nói ra từng chữ một, nói:
"Tô Dật!
Âm thanh này hệt như lôi minh trầm thấp, vang dội toàn bộ Linh Kiếm phong, vang vọng khắp Thần Kiếm môn.
- Oành.
Khi chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân vừa dứt tiếng nói, khắp bốn phía Linh Kiếm phong bạo phát ra tiếng hò reo xông thẳng lên trời.
Trong đó có hoan hô của toàn bộ ngoại môn đệ tử trong hiện trường...
Có tiếng chấn động kinh hãi của nội môn đệ tử và đệ tử thân truyền...
Cũng có tiếng kinh ngạc tán thán của đệ tử lớn tuổi...
Cũng có nữ đệ tử chấn động tâm hồn, trong lòng nổi lên gợn sóng không ít...
- Thắng!
Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh và những người khác nghe xong kết quả nhưng vẫn không tin, há to mồm, nghe bốn phía tiếng gầm sôi trào xông thẳng lên trời, bấy giờ mới khẳng định trong lòng.
Bọn họ không nghĩ Tô Dật đã thật sự làm được, thật sự ngày hôm nay nắm được danh hiệu đệ nhất Vạn Kiếm đại hội.
- Tô Dật lão đại.
- Tô Dật lão đại.
Trương Khánh, Lưu Ký, Đàm Siêu, Tư Đồ Mục Dương, còn có mười mấy ngoại môn đệ tử Kiếm phong thứ 36 từ trong đám người chui ra, lập tức chạy về phía đài quyết đấu.
Không ai cản trở bọn họ, quyết đấu đã kết thúc.
Huống chi bọn họ đều là đệ tử của Kiếm phong thứ ba mươi sáu.
Vạn Kiếm đại hội lần này, danh tiếng Kiếm phong 36 có một không hai.
- Ta nói rồi, Vạn Kiếm đại hội ta nhất định phải nắm lấy số một, đến lúc đó điểm số ta mượn sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần.
Nhìn đám người Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ chạy băng băng ở phía trước, trên sắc mặt tái nhợt của Tô Dật cũng lộ ra nụ cười.
- Tô Dật ca, ca đã sớm trả lại hàng vạn hàng ngàn lần cho ta.
Đôi mắt của Hứa Giai Tuệ chấn động, kích động đến nỗi mi mắt đã ươn ướt.
Thiếu niên trước mắt mình thật sự đã làm được, về phần những điểm số kia không đáng để nhắc tới, sớm đã trả cho nàng hàng vạn hàng ngàn lần.
- Không ngờ ngươi ẩn tàng sâu như vậy!
Tư Đồ Mục Dương trừng mắt nhìn Tô Dật, rốt cuộc hắn đã nhận ra thời điểm trong chiến trường Vạn Kiếm, Tô Dật đã không xuất ra toàn lực mà luôn luôn ẩn tàng.
- Tô Dật lão đại vô địch.
- Tô Dật lão đại thật lợi hại.
Trương Khánh, Đàm Siêu, Lưu Ký và những người khác xông tới, cao hứng kích động không nói nên lời, trực tiếp nâng Tô Dật lên, chúc mừng không ngớt.
- Trương Khánh, Lưu Ký, các ngươi cẩn thận một chút a, Tô Dật ca còn có thương tích trên người a.
Hứa Giai Tuệ lập tức khẩn trương, sợ làm Tô Dật bị thương, nhưng cũng cao hứng.
- Chúc mừng Tô trưởng lão, chúc mừng Tô trưởng lão a.
- Lần này toà Kiếm phong nào có thể so sánh cùng Kiếm phong thứ ba mươi sáu?
- Chúc mừng Tô trưởng lão.