← Quay lại trang sách

Chương 560

Trên đài cao, các trưởng lão hộ pháp chúc mừng Tô trưởng lão.

Vạn Kiếm đại hội lần này, ai có thể sánh với danh tiếng của Kiếm phong 36.

Ánh mắt của bọn họ sắc bén đến bực nào? Cho dù Hứa Giai Tuệ tiểu nha đầu kia cũng là một hạt giống tốt, đặc biệt là Tô Dật mà Tô trưởng lão mong đợi. Tóm lại, lần này Tô trưởng lão đã nhận được một đệ tử giỏi.

- Ừm, cùng vui cùng vui.

Tô trưởng lão gật đầu, đáp lại mọi người với vẻ mặt tươi cười.

- Tin tức hôm nay sợ là không thể phong tỏa, sẽ truyền ra ngoài rất nhanh, e là có mấy đệ tử sẽ bị người lưu ý tới rồi.

Có trưởng lão nói như vậy, Vạn Kiếm đại hội là sự kiện trọng đại như thế, một số thế lực nhất lưu khác của Trung Châu vẫn luôn chú ý.

Mặc dù nói đây là bên trong Thần Kiếm môn, nhưng khẳng định sẽ có thế lực khác ngầm an bài cơ sở.

Giống như Thần Kiếm môn cũng một mực phí hết tâm tư, an bài cơ sở ngầm trong thế lực khác vậy. Chuyện trọng đại bực này không thể nào ngăn chặn được.

Vân Lăng Phong, Lưu Vân Xuyên, đặc biệt là Mộ Dao và Tô Dật, sợ là chẳng mấy chốc sẽ bị thế lực khác lưu ý tới.

- Xem ra không bao lâu nữa, hai cái tên Mộ Dao và Tô Dật sẽ truyền khắp Trung Châu a.

Có trưởng lão cười nói, với biểu hiện của Mộ Dao và Tô Dật hôm nay, hai con hắc mã này trong một thời gian cực ngắn nữa thôi sợ là sẽ bị các thế lực lớn ở Trung Châu lưu tâm tới.

Ánh mắt của Tư Đồ Lưu Vân ngầm động, dường như đang suy tư điều gì.

Hắn biết rõ một thiếu niên như vậy, nếu thật sự có thể giữ ở Thần Kiếm môn sẽ là may mắn cho Thần Kiếm môn.

- Hừ.

Trên quảng trường, Cung Thất thờ ơ hừ một tiếng, mắt nhìn thiếu niên đang được mọi người vây quanh trên đài quyết đấu, trong con ngươi nổi lên gợn sóng.

- Tiểu tử này, rốt cuộc là toát ra từ chỗ nào vậy?

Đám người Lưu Vân Xuyên, Cố Thần Hữu, Âu Lạc tựa như còn đang chấn động từng cơn.

Thời khắc này bọn họ mới biết tên tiểu tử lúc trước nhiều người vây công trong chiến trường Vạn Kiếm.

Tên đó chạy tới chạy lui khắp nơi, tuyệt đối không phải là kiêng kỵ bọn họ, mà là không muốn giao thủ cùng bọn họ.

Nếu không trong bọn họ ai sẽ là đối thủ, sợ là chỉ có bị giày xéo mà thôi.

⚝ ✽ ⚝

Hoàng hôn, trên Kiếm phong thứ ba mươi sáu.

Đại sảnh đình viện, năm người Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Lưu Ký, Đàm Siêu, Uông Phiền lẳng lặng đứng đấy, không dám đưa mắt nhìn lên nhưng có vẻ rất khẩn trương.

- Thu thập một chút, ngày mai ngươi phải đi Kiếm phong thứ chín.

Tô trưởng lão ngồi nghiêm, mắt nhìn năm đệ tử trước mắt, nói.

- Tô trưởng lão, đệ tử biết sai rồi, cầu xin trưởng lão không đuổi đệ tử, đệ tử muốn lưu tại Kiếm phong thứ ba mươi sáu.

Nghe vậy, lập tức Hứa Giai Tuệ chấn động lên, mặt hoa thất sắc, lập tức quỳ xuống đất, cho rằng bản thân mình phạm vào sai lầm lớn, sắp bị Tô trưởng lão đuổi.

- Đứng lên đi, ngươi không có sai.

Tô trưởng lão trong mắt người ngoài âm dương không chừng, tính tình cổ quái, bấy giờ đứng dậy, đưa tay kéo Hứa Giai Tuệ, ánh mắt mang theo từ ái, nói:

- Đoàn trưởng lão có nói với ta, nàng ta sẽ dạy ngươi thật tốt, đối với ngươi như vậy cũng là tốt nhất, sau này tu luyện cho tốt.

- Tô trưởng lão, đệ tử...

Hứa Giai Tuệ dao động ánh mắt.

Tô trưởng lão đã cắt đứt Hứa Giai Tuệ, nói:

- Đi thôi, ngươi thiên tư không tệ, không được cô phụ kỳ vọng của người thân đối với ngươi. Ta cho ngươi tu luyện Vô Danh Công Pháp kia, ngươi có từng tu luyện?

- Thưa trưởng lão, đệ tử có tu luyện.

Hứa Giai Tuệ gật đầu. Đến Kiếm phong thứ ba mươi sáu không bao lâu, Tô trưởng lão liền giao cho nàng ta một bộ công pháp không có tên, dặn dò nàng ta không được nói cho người khác biết, những năm này nàng ta một mực tu luyện.

Nghe vậy, Trương Khánh, Lưu Ký và những người khác đều âm thầm hâm mộ không ngừng.

Khó trách Hứa Giai Tuệ tuổi tác nhỏ hơn bọn họ mấy tuổi, sau khi lên Kiếm phong thứ ba mươi sáu lại một mực mạnh hơn bọn họ.

Thì ra Tô trưởng lão đã âm thầm mở "tiểu táo" cho nàng (cấp cho tiêu chuẩn cao), việc này khiến bọn họ hâm mộ không thôi.

- Công pháp đó tuy không phải là thiên địa trọng bảo, nhưng cũng có chút lai lịch. Ngày đầu tiên ngươi đi tới Kiếm phong thứ ba mươi sáu, ta liền nhìn thấu thiên tư ngươi không tệ, không muốn hủy nha đầu ngươi, mấy năm này tại Kiếm phong thứ ba mươi sáu, coi như ngươi dùi mài tâm tính, cũng có chỗ tốt đối với ngươi sau này, đến Kiếm phong thứ chín phải nỗ lực tu hành, sau này không được bôi nhọ danh tiếng của Thần Kiếm môn.

Tô trưởng lão vừa dứt tiếng nói, liền đưa một bình ngọc nhỏ trong tay cho Hứa Giai Tuệ, tiếp lời:

- Trong đây có một số linh dược, có hiệu quả phạt xương tẩy tủy, sau này rảnh rỗi sẽ trở lại này, Kiếm phong thứ ba mươi sáu chỉ cần có ta ở đây, ngươi có thể trở về thăm bất cứ khi nào.

Cầm bình ngọc Tô trưởng lão đưa, đôi mắt Hứa Giai Tuệ đã ướt đẫm.

- Đa tạ Tô trưởng lão.

Hứa Giai Tuệ quỳ xuống đất, dập đầu lạy ba cái cực mạnh, cổ họng có chút nghẹn ngào.

- Sau này nếu không tu luyện không tốt thì đừng có quay lại.

Tô trưởng lão cười nhạt một tiếng, lập tức mắt nhìn đám người Trương Khánh, Đàm Siêu..., nói tiếp:

- Trương Khánh, ngươi cũng đi đến chỗ Hầu Xương Minh hộ pháp đi, còn ba người các ngươi, ta tin tưởng với thiên tư hiện tại của các ngươi, muốn trở thành đệ tử thân truyền của Thần Kiếm môn đều có thể, tất cả tán đi đi.

- Tô trưởng lão, đệ tử không đi, đệ tử muốn lưu tại Kiếm phong thứ ba mươi sáu.

Trương Khánh lập tức quỳ xuống đất, cặp mắt cũng hơi ươn ướt, ở lại Kiếm phong thứ ba mươi sáu cũng rất tốt.

- Đứng lên cho ta, một ngày làm thầy cả đời làm cha, ngươi đã bái sư, vậy đi tu luyện thật tốt cho ta, sau này đừng làm mất mặt Kiếm phong thứ ba mươi sáu ta. Nếu không ta không tha cho ngươi.

Tô trưởng lão đá một cái vào mông của Trương Khánh, nhíu nhíu mày, giọng nói lập tức nhu hòa đi một chút, nói:

- Có rảnh rỗi cũng có thể quay về thăm.

- Vâng, Tô trưởng lão.

Trương Khánh dập đầu, trong lòng chẳng hiểu tại sao muốn chảy nước mắt, trước kia hận không có cơ hội trở thành nội môn đệ tử và đệ tử thân truyền, nhưng thời khắc này hắn lại cảm giác không nỡ ra đi.

- Tô trưởng lão, đệ tử không đi, cũng không bái sư, đệ tử muốn ở lại Kiếm phong thứ ba mươi sáu.

- Tô trưởng lão, đệ tử cũng không đi.

- Đệ tử cũng vậy, cũng không đi.

Đàm Siêu, Lưu Ký, Uông Phiền ba người đồng loạt quỳ xuống đất, đều quyết định bọn họ không muốn rời khỏi nơi đây. Tô Dật lão đại có thể vẫn ở lại Kiếm phong thứ ba mươi sáu a.

- Ở nơi này chỉ là ngoại môn đệ tử, các ngươi đi những chỗ khác, rất có thể là đệ tử thân truyền.

Tô trưởng lão nhìn ba người Lưu Ký nói, ánh mắt quét qua người bọn họ.

- Ngoại môn đệ tử cũng không đi, chúng ta lên Kiếm phong thứ ba mươi sáu, chính là người của Kiếm phong thứ ba mươi sáu.

Lưu Ký âm thầm chớp mắt, bọn họ biết rõ rằng tất cả mọi thứ của bọn hiện nay đều là do Tô Dật lão đại tạo cho.

Cho dù bọn họ đi Kiếm phong khác có thể thành đệ tử thân truyền, nhưng lợi ích có được, làm sao nhiều bằng Tô Dật lão đại cho chứ.

Không có Tô Dật lão đại, sau này sẽ không có người bảo bọc bọn họ rồi.

Tô trưởng lão nhìn ba người, ánh mắt quét một vòng, lập tức lãnh đạm lên tiếng:

- Các ngươi có hứng ở lại thì ở lại đi.

Khi vừa dứt tiếng nói, hình bóng Tô trưởng lão nhất thời biến mất trong sảnh không thấy.

- Ah, đây là...

Đồng thời trong lúc ấy, lặng yên không tiếng động, đột nhiên ở phía trước mỗi người Lưu Ký, Đàm Siêu, Uông Phiền đều xuất hiện một thanh bảo kiếm.

- Vù...

Ba người kinh ngạc, rút kiếm ra khỏi vỏ, tiếng kiếm minh vang dội, lập tức tràn ngập hoa quang, khí tức tràn ngập đại sảnh, quang mang chói mắt.