← Quay lại trang sách

Chương 568

Tô Dật gật đầu, xoay người rời đi. Huyền Linh quả đã đưa đến, chuyện kế tiếp không có liên quan gì tới mình rồi.

- Sư thúc công, có muốn đệ tử dẫn ngài đi khắp nơi, làm quen Tàng Kiếm phong một chút hay không?

Tần nữ tử đã tỉnh hồn lại, đi theo sau lưng Tô Dật.

- Đang có ý này, vậy làm phiền ngươi rồi.

Tô Dật gật đầu. Hắn đang muốn làm quen Tàng Kiếm phong một chút, sau này vạn nhất có việc đi tới cũng phải quen thuộc nhiều.

Dưới sự dẫn đường của Tần nữ tử, Tô Dật đang quen thuộc Tàng Kiếm phong không ít.

Toàn bộ Tàng Kiếm phong phân làm nhiều khu vực, trong đó có ba khu vực trọng yếu nhất, phân biệt là võ kỹ công pháp, dược liệu đan dược, còn có các loại binh khí lấy kiếm làm chủ.

Muốn có được những thứ này, nhất định phải đổi bằng điểm số.

Đan dược võ kỹ và bảo kiếm có tầng mức càng cao thì cần có số điểm càng cao.

Tô Dật chỉ có thể nhìn xung quanh mà thôi, tất cả điểm đều đã đổi lấy Huyền Nguyên Đằng Long Đan rồi, thậm chí còn thiếu không ít điểm, hiện tại trong huy chương một mực vẫn là 5 điểm cơ sở, cho dù coi trúng cái gì cũng không có điểm để đổi nữa.

Đi dạo một vòng xong, thời điểm Tô Dật rời khỏi Tàng Kiếm phong thì đã đến hoàng hôn rồi.

Mặt trời lặn ở đằng tây, ánh nắng chiều che khuất cả một dãy núi.

Chút ráng mây đỏ cuối cùng biến mất ở phía tây chân trời, Tô Dật cũng trở về đến Kiếm phong thứ ba mươi sáu.

Người tu luyện không cần giấc ngủ.

Đến trình độ Nguyên Linh Cảnh, thổ nạp điều tức một canh giờ đủ để bù đắp được giấc ngủ mấy chục canh giờ.

Còn năm ngày nữa mới có được lợi ích vô thượng của Thần Kiếm môn theo như đồn đãi. Mặc dù Tô Dật cũng mong đợi, nhưng thời gian năm ngày này Tô Dật không muốn lãng phí, tính toán khôi phục thương thế hoàn toàn và tiếp tục luyện tập kiếm pháp cơ sở.

Kiếm phong thứ ba mươi sáu, phía sau núi.

Sắc sắc mông lung, ánh trăng thưa thớt, tối nay trăng sáng sao mờ, vài ngôi sao ở chân trời như ẩn như hiện.

- Gia gia, con sẽ mau trở về, vết thương của ngài nhất định sẽ khỏi hẳn...

Tô Dật mắt nhìn trăng sáng nơi chân trời, trong mắt hình như có sóng nước lấp lánh, nhẹ nhàng chớp động.

- Không biết cha mẹ thời khắc này đang ở phương nào trên đời...

Một đêm đặc biệt như đêm hôm nay khiến cho người dao động tâm tư, thời khắc này tất cả nổi niềm ẩn giấu sâu trong lòng Tô Dật đều bị xúc động.

Thương thế của gia gia, còn có chút ký ức xa vời về phụ thân và mẫu thân đều đang dao động sâu trong nội tâm của Tô Dật.

Đành chịu thôi, thương cảm và tưởng niệm, tất cả đều đang dập dờn, xúc động một phần tâm tư mềm yếu trong lòng Tô Dật.

- Hay là tiếp tục luyện tập đi...

Thật lâu sau đó, Tô Dật khẽ nheo hai mắt, thu hồi hết thảy suy nghĩ dao động, hết thảy vẫn là thực lực trọng yếu nhất, nhất định phải mau sớm trở thành cường giả chân chính.

- Vù vù...

Tô Dật tiếp tục tu luyện kiếm chi cơ sở, tuy rằng đơn giản và khô khan, nhưng Tô Dật biết rất rõ, bản thân mình thiếu chính là những cơ sở khô khan nhàm chán này, có lợi ích rất lớn đối với mình.

Thời gian cứ dần dần trôi qua. Mấy ngày nay Tô Dật luôn dừng lại ở phía sau núi, mệt đến kiệt sức, liền thổ nạp điều tức một hồi, sau đó tiếp tục luyện tập.

Đến cuối cùng, Tô Dật dùng lưng luyện tập phá kiếm. Trọng kiếm nặng hơn ngàn cân, nên hắn rất cật lực.

Tô Dật một mực kiên trì, đây cũng là một loại dùi mài.

⚝ ✽ ⚝

Thời gian như cát chảy qua tay, tự nhiên mà biến mất.

Trong Thần Kiếm môn, chấn động ghê gớm đưa tới từ Vạn Kiếm đại hội rốt cục cũng bình tĩnh một chút.

Trong căn phòng yên tĩnh, có năng lượng dao động, một cổ khí tức mênh mông cuồn cuộn từ từ dập dờn.

Trên chiếc giường hẹp, Vân Lăng Phong ngồi xếp bằng, khuôn mặt hơi tái.

- Hô...

Hộc ra một hơi thở dài từ trong bụng, Vân Lăng Phong mở hai mắt ra, trong mắt có quang mang lập lòe, khí tức trên người trở nên chấn động mạnh mẽ, vang động cả căn phòng.

- Không hổ là Huyền Nguyên Đằng Long Đan, hiệu quả thực không tồi.

Trong phòng, ánh mắt của Bạch Minh Sơn trưởng lão lộ ra quang mang, nhìn đệ tử trước mắt mình bằng ánh mắt rất đỗi vui mừng.

Nhìn đệ tử của mình không còn đáng lo nữa, thậm chí khí tức còn có chút tinh tiến, lúc bấy giờ tâm tư căng thẳng của Bạch Minh Sơn trưởng lão mới hoàn toàn buông lỏng xuống. Tuy rằng bỏ ra cái giá cực lớn mới có được Huyền Nguyên Đằng Long Đan, nhưng giá trị tuyệt đối là xứng đáng.

- Đệ tử khiến cho sư phụ thất vọng rồi.

Vân Lăng Phong lên tiếng, sắc mặt co rúm.

Cho tới bây giờ, Vân Lăng Phong vẫn không muốn tin rằng mình lại bại thê thảm như vậy.

Hắn vốn nghĩ lần này hắn bại lộ thân phận Ngự Hồn Sư, cộng thêm lực lượng linh hồn của hắn không tầm thường, đủ để bay thẳng lên trời.

Nắm được chức vô địch Vạn Kiếm đại hội, có được lợi ích vô thượng ấy chỉ là bắt đầu.

Từ đó về sau cho dù toàn bộ Trung Châu, trong cùng thế hệ hắn cũng có thể là lãnh tụ quần hùng, nhưng Vân Lăng Phong không hề nghĩ tới cuối cùng hắn lại có kết quả thê thảm như thế, bại thảm thương như thế.

- Chuyện này không trách ngươi, là tiểu tử ấy thực sự quá mức tưởng tượng.

Bạch Minh Sơn trưởng lão điềm đạm nói, mắt lộ ra hàn ý, lập tức trong mắt có quang mang dao động, nói với Vân Lăng Phong:

- Nhưng lần này đánh bại cũng không phải là mọi chuyện đã định, ngược lại còn là cơ hội của chúng ta. Tiểu tử ấy tuy đoạt giải quán quân, nhưng sau cùng chỗ tốt có thể không nhất định sẽ rơi vào tay hắn.

- Sư phụ, lợi ích vô thượng mà sư phụ nói ấy, chúng ta còn có cơ hội sao?

Nghe vậy, ánh mắt của Vân Lăng Phong lập tức tuôn ra quang mang, nhìn Bạch Minh Sơn chăm chăm.

- Dĩ nhiên, tiểu tử ấy không rõ lai lịch, muốn có được lợi ích vô thượng của Thần Kiếm môn, cho dù có Tô Cuồng ca bảo vệ cũng tuyệt đối sẽ không như nguyện. Ta đã tìm mấy trưởng lão cùng nhau phản đối, cuối cùng chưởng môn đành đáp ứng. Lần này không còn một người đi vào chỗ ấy, mà là 18 người.

Bạch Minh Sơn trưởng lão lên tiếng, trong mắt có một chút hàn ý chấn động.

- 18 người.

Vân Lăng Phong dao động hai mắt, nói:

- Mười tám người, đến lúc đó không biết ai có cơ duyên nhận được lợi ích vô thượng?

- Đúng là như thế, mười tám người. Ai có được lợi ích vô thượng ấy, vậy phải xem cơ duyên tạo hóa của mình nữa.

Bạch Minh Sơn lên tiếng, từ khóe miệng lướt ra nụ cười lạnh, nói tiếp:

- Bất quá, hết thảy cũng không phải là không có cơ hội.

Vừa dứt tiếng, trong tay Bạch Minh Sơn trưởng lão liền xuất hiện một bình ngọc nhỏ, sau đó đặt vào trong tay Vân Lăng Phong.

- Sư phụ, đây là vật gì?

Vân Lăng Phong kinh ngạc, muốn mở bình ngọc ra.

- Ngàn vạn lần không được mở ra, bên trong là một giọt huyết dẫn. Sau khi đến đó, ngươi dùng huyết dẫn này làm vật dẫn, đến lúc đó có ít nhất chín phần mười cơ hội có thể có được lợi ích vô thượng ấy.

Bạch Minh Sơn trưởng lão cười lạnh nói.

- Sư phụ, huyết dẫn này từ đâu mà có, thật sự có hiệu quả ư?

Vân Lăng Phong mừng rỡ không thôi, chín phần cơ hội tìm được lợi ích vô thượng, tương đương là hắn đã nắm chắc phần thắng rồi.

- Không cần hỏi nhiều, tóm lại lần này là cơ hội cuối cùng của ngươi. Chỉ cần ngươi có được lợi ích vô thượng ấy, đến lúc đó, hết thảy vẫn là của ngươi.

Bạch Minh Sơn trưởng lão trầm giọng nói.

- Đa tạ sư phụ.

Vân Lăng Phong kích động hành lễ, không khỏi mừng rỡ, trong mắt bắt đầu khởi động một chút hàn ý. Chỉ cần lợi ích vô thượng ấy rơi vào tay hắn, mọi thứ đã mất đi đến lúc đó lại tiếp tục quay về trong tay hắn. Nỗi nhục mà Tô Dật tiểu tử ấy gây với hắn cũng có thể trả lại gấp mười lần.

“Tô Dật, ngươi cho là ngươi thật sự thắng sao, chờ lợi ích vô thượng kia rơi vào tay ta, ngươi sẽ trả giá gấp mười lần

Vân Lăng Phong lạnh nhạt thầm nói.