← Quay lại trang sách

Chương 569

Năm ngày trôi qua rất nhanh.

Trong năm ngày này, Tô Dật vẫn dừng ở phía sau Kiếm phong thứ ba mươi sáu, luyện tập kiếm chi cơ sở bằng phá kiếm.

Năm ngày, thương thế trên người Tô Dật cũng hoàn toàn không đáng lo.

Sáng sớm, dãy núi bừng tỉnh, mây trắng bay về, ánh bình minh tỏa xuống khắp vạn sơn.

- Hô...

Tô Dật ngưng thổ nạp điều tức, thu liễm thủ ấn, cổ họng thở hộc ra một ngụm trọc khí từ trong đan điền, một cổ khí tức trên người chấn động khiến cát đá chung quanh cuốn lên, áo bào tung bay phần phật.

Hắn mở hai tròng mắt, một chút xích quang như điện lóe lên một cái liền biến mất, lập tức quy về vẻ cứng cỏi thâm thúy.

Tô Dật mắt nhìn ánh triều dương, trong mắt mang chút chờ mong, lẩm bẩm nói nhỏ:

- Chính là ngày hôm nay rồi.

Một lát sau, trên Kiếm phong thứ ba mươi sáu có Man Yêu thú tọa kỵ hàng lâm.

Dám trực tiếp cưỡi Man Yêu thú tọa kỵ đi tới, vậy chỉ có Tư Đồ Mục Dương rồi.

- Tô Dật lão đại, chúng ta tới giờ xuất phát rồi.

Trong mắt Tư Đồ Mục Dương đầy vẻ chờ mong, tâm tình có chút kích động.

Bàn chân Tô Dật chấn động nguyên khí, tung người nhảy lên Man Yêu thú tọa kỵ, lên tiếng hỏi:

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Đi Thần Kiếm cốc, lợi ích vô thượng đang ở chỗ đó.

Tư Đồ Mục Dương báo cho Tô Dật biết.

Sau đó Tư Đồ Mục Dương mới cho Tô Dật biết cái gọi là lợi ích vô thượng của Thần Kiếm môn rốt cuộc là cái gì.

- Thần Kiếm môn sừng sững Trung Châu đã lâu, nghe nói lúc trước lão tổ của Thần Kiếm môn chúng ta tung hoành đại lục bằng vào một người một kiếm, cuối cùng sáng tạo ra Thần Kiếm môn.

Sau đó không biết tung tích của lão tổ, sợ là đã sớm về cõi tiên, nhưng bảo kiếm một mực lưu tại Thần Kiếm cốc, cũng lưu lại môn quy. Tất cả cường giả trưởng lão trở lên, thời khắc thọ chung và chết đều phải tới Thần Kiếm cốc tọa hóa. Cho nên sau đó cường giả các thời đại Thần Kiếm môn về cõi tiên cũng sẽ ở Thần Kiếm cốc.

Nghe Tư Đồ Mục Dương nói mà Tô Dật mới biết tất cả mọi chuyện.

Thần Kiếm cốc mai táng tất cả cường giả và bảo kiếm của các thời đại Thần Kiếm môn.

Nơi ấy cũng là cấm khu của toàn bộ Thần Kiếm môn.

Thường cách một đoạn thời gian, Thần Kiếm cốc mới mở một lần.

Lần này cũng vừa khéo sau khi Vạn Kiếm đại hội khai mở.

Nghe nói mỗi một lần Thần Kiếm cốc khai mở, Thần Kiếm môn đều an bài một vị đệ tử tiến vào bên trong, nhìn xem có thể có được bảo kiếm mà Thần Kiếm môn lão tổ lưu lại hay không.

Theo lời đồn Thần Kiếm môn lão tổ lưu toàn bộ truyền thừa trong bảo kiếm, nếu người nào có được bảo kiếm đó, thì không chỉ có được một thanh thần kiếm, mà còn có được truyền thừa của Thần Kiếm môn lão tổ, đó là lợi ích vô thượng.

- Thì ra lợi ích vô thượng là toàn bộ thứ mà Thần Kiếm môn lão tổ lưu lại.

Tô Dật thầm động lòng, không khó tưởng tượng từ lúc khai sáng đến nay Thần Kiếm môn lão tổ sừng sững không ngã, tu vi toàn thân siêu tuyệt đến bực nào. Nếu có được truyền thừa của ông ta, đợi một thời gian nữa sợ là đủ để tung hoành toàn bộ đại lục rồi.

- Những năm gần đây, mỗi một lần Thần Kiếm môn đều phái người đi vào Thần Kiếm cốc, muốn có được lão tổ lưu lại. Nhưng không ai có năng lực thành công, nhiều nhất chỉ có được một chút lưu lại của những cường giả khác của Thần Kiếm môn.

Tư Đồ Mục Dương tiếp tục nói, hắn biết rất nhiều chuyện.

- Chẳng lẽ bên trong Thần Kiếm cốc có gì đặc biệt sao?

Tô Dật lòng đầy nghi hoặc. Hiện tại cường giả Thần Kiếm môn cũng không ít, sao lại không ai có được vật Thần Kiếm môn lão tổ lưu lại, chuyện này không bình thường cho lắm.

Tư Đồ Mục Dương nhìn Tô Dật mỉm cười, lập tức ánh mắt chấn động ghê gớm, nói:

- Thần Kiếm cốc rất thần bí, bởi vì bên trong đó một khi đi vào liền không cách nào đi ra, sẽ thôn phệ hết thảy, là tuyệt địa. Những cường giả đến mức đèn khô kiệt kia mới tiến vào bên trong đó. Mỗi khi trong Thần Kiếm cốc xuất hiện động tĩnh, mới cho phép người tiến vào bên trong.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong Thần Kiếm cốc mới an toàn đôi chút. Nhưng sự an toàn này chỉ nhằm vào người có tu vi từ Nguyên Chân Cảnh trở xuống. Tu vi tầng mức càng cao, tiến vào bên trong càng hung hiểm.

- Quỷ dị như vậy sao...

Tô Dật nhướn mày, khó trách lợi ích vô thượng này đã lâu không hề có cường giả Thần Kiếm môn nhận được. Thì ra Thần Kiếm cốc ấy thật đúng là quỷ dị.

Nói một cách ngắn gọn, Thần Kiếm cốc không phải muốn đi vào là có thể vào, cần vào thời điểm đặc biệt mới tương đối an toàn.

Hơn nữa loại an toàn này chỉ áp dụng cho người có tu vi Nguyên Chân Cảnh trở xuống.

Cường giả có tu vi tầng mức càng cao đi vào càng nguy hiểm.

- Mỗi một lần Thần Kiếm cốc mở ra chỉ an bài cho một đệ tử tiến vào, nhưng lần này nghe nói Thần Kiếm cốc động tĩnh khá lớn, vì thế lần này sẽ an bài 18 đệ tử đi vào bên trong Thần Kiếm cốc. Lợi ích vô thượng ấy cuối cùng rơi vào tay người nào, phải dựa vào cơ duyên tạo hóa của từng người nữa, hoặc là vẫn như cũ, không người nào chiếm được.

Tư Đồ Mục Dương nói, trong mắt đầy xúc động mong chờ, nhưng rất rõ ràng không nhất định có được, vậy cần dựa vào cơ duyên tạo hóa của mình.

- 18 người... Chết tiệt...

Tô Dật nghe vậy, lập tức nhướng hai mắt lên, không phải nói người đoạt giải quán quân Vạn Kiếm đại hội mới có được lợi ích vô thượng đó sao, không ngờ lợi ích như thế vẫn chưa chắc có thể nắm được.

Quan trọng nhất là đây vốn thuộc về cơ hội của một người, hiện tại đột nhiên tăng lên đến mười tám người.

- Bị lừa rồi, lão hồ ly...

Âm thầm bĩu môi, Tô Dật xác định mình bị chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân lừa rồi.

Sợ là lão hồ ly ấy đã sớm sắp xếp xong xuôi mười tám người cùng nhau tiến vào Thần Kiếm cốc, mà vẫn lừa mình lấy nhiều Huyền Linh quả như vậy.

Nhưng ngẫm lại Huyền Nguyên Đằng Long Đan trên người, Tô Dật lại đành chịu không còn cách nào.

- Chúng ta đã đến.

Phi hành trên lưng Man Yêu thú, Tư Đồ Mục Dương lên tiếng.

Tô Dật theo ánh mắt nhìn lại, một mảnh sơn cốc bát ngát xuất hiện ở phía dưới.

Bốn phía không núi vắng vẻ, triêu dương trôi nổi trên màn trời, từng điểm hà quang lấm tấm giống như bày quân cờ.

Sơn cốc vắng vẻ vốn lạnh lẽo u lãnh, dường như người cũng hoang vắng, thời khắc này phía dưới lại xuất hiện không ít bóng người và Man Yêu thú tọa kỵ.

Xuất hiện ở trên sơn cốc, Tô Dật cảm thấy một luồng khí tức thần bí tràn ngập đến, không nhịn được khiến trong lòng tự dưng chấn động lên.

Lập tức khí tức này biến mất vô ảnh vô tung như chưa từng xuất hiện.

Phía dưới có không ít bóng người ngước mắt, ánh mắt phóng tới như điện.

Tô Dật nhìn thấy không ít hình bóng quen thuộc: Mộ Dao, Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Vân Lăng Phong, Lưu Vân Xuyên, Âu Lạc, Cố Thần Hữu, Nam Ly Nhiên, Giang Hi Văn, Tần Phóng, Trương Linh Quân, còn có Âu Dương Nhiên, Hạ Trường Thanh, Nhạc Sơn Hà, …

Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương hạ Man Yêu thú tọa kỵ phi hành xuống, ánh mắt quét qua, còn có chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân và Bạch Minh Sơn, với Trường Thanh trưởng lão cùng mấy vị trưởng lão khác đều đang ở đó. Ngoài ra còn có hai bóng người khác khiến cho Tô Dật có chút kinh ngạc.

Kiếm Thập Nhất trong một bộ hắc bào cũng có mặt trong đó. Ngoài ra còn có một thanh niên mặc cẩm bào với khí chất không tầm thường, tuổi tác tương đương nhau, cũng khiến cho Tô Dật chú ý nhiều hơn.

- Tên kia gọi là Ty Tu Viễn, nghe nói xếp hạng không thấp trong Kiếm Tháp, còn là một Luyện Đan sư, chẳng qua là lúc đi ra Vạn Kiếm Chiến Trường không đủ kiếm vân thạch, ha ha ha ha...

Tư Đồ Mục Dương cảm nhận được ánh mắt của Tô Dật, lập tức thấp giọng nói bên tai Tô Dật, không nhịn được bật cười.

Kiếm văn thạch trong Vạn Kiếm Chiến Trường, bọn họ liền chiếm cứ một nửa, những người khác cộng hết lại cũng không có bao nhiêu. Ty Tu Viễn này cũng bởi vì kiếm vân thạch không đủ, cho nên mới chưa từng tiến vào trong hàng dự tuyển quyết đấu.