← Quay lại trang sách

Chương 571

Ánh mắt của Tô Dật hiện vẻ nghiêm túc. Dãy núi phía trước, có một ngọn núi lớn dặc biệt bắt mắt xa xa.

Ngọn núi này như mấy chục ngọn núi hợp lại một chỗ, có vẻ bao la hùng vĩ dị thường.

Từ ngọn núi này, trong lúc mơ hồ có một cổ khí tức thần bí tràn ngập đến, hư không cách xa cũng vậy, quả thực cũng khiến cho Tô Dật có chút bất an trong lòng.

Khí tức này và khí tức khiếp người mà Tô Dật cảm giác được hai lần ở bên ngoài đều giống như một.

- Sưu sưu...

Rất nhanh, Vân Lăng Phong, Giang Hi Văn, Tần Phóng và không ít đệ tử liền dùng nguyên khí lướt đi ra bên ngoài.

Ba nữ tử xinh đẹp Mộ Dao, Anh Thiển Thiển, Cung Thất cũng những người khác dùng chân bao bọc bỡi luồng nguyên khí rời đi, dường như đều không muốn bị bỏ rơi lại phía sau.

- Lão tổ lưu lại trên núi, chúng ta phải cẩn thận. Trên đường này cũng không an toàn.

Tư Đồ Mục Dương nhắc nhở Tô Dật.

- Chúng ta bay qua hẳn là nhanh hơn chứ?

Tô Dật nhếch miệng cười, Phù Diêu Bách Biến Bộ đã tu luyện đến tầng thứ ba, có thể ngưng tụ nguyên khí ở hai cánh, đây chính là ưu thế cần phải chiếm cứ không ít.

- Nếu ngươi muốn bay tới, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận.

Tư Đồ Mục Dương cười hắc hắc, mắt nhìn Tô Dật nói:

- Hiện tại tương đối an toàn, chúng ta tận lực thu liễm khí tức, nếu không có thể sẽ đưa tới hung hiểm.

- Như vậy sao...

Tô Dật cau mày, nhìn đám người Mộ Dao, Lưu Vân Xuyên, Trương Linh Quân, Kiếm Thập Nhất rời đi. Khó trách ai cũng tựa hồ cũng không giải phóng bao nhiêu khí tức, thì ra là giải phóng khí tức ra càng nhiều, thì tao ngộ tình huống hung hiểm càng lớn.

Hai người kết bạn, thoáng thi triển nguyên khí đi đến ngọn núi khổng lồ kia.

Bên trong vùng không gian này, tầm nhìn mờ tối hệt như không có ánh mặt trời.

Ngay cả trong không khí cũng bay phiêu đãng một loại khí lưu giống như hắc vụ, như là dưới đất chôn giấu cổ mộ to lớn, nơi nơi có một cổ khí tức hồi hộp và loạn nhịp bức người.

Con đường bằng đá gắn kết những ngọn núi, không có một ngọn cỏ, nơi nơi tràn đầy thương tang và tĩnh mịch.

Tô Dật cũng có chút cảm xúc, không biết có bao nhiêu cường giả Thần Kiếm môn, thời khắc khô kiệt, đi tới chỗ này chịu đại nạn, cuối cùng chôn giấu an nghỉ ở đây. Đây là nơi chôn xương không biết bao nhiêu cường giả Thần Kiếm môn.

Sau một lát, Mộ Dao, Vân Lăng Phong, Lưu Vân Xuyên đã biến mất ở phía trước, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Con đường giữa núi không hề dừng lại, có thể đi thông tới ngọn núi bao la phía trước.

Không bao lâu, trên một tảng đá lớn có một khối khô lâu trắng nõn đang ngồi nghiêm với tư thế xếp bằng, trên người bao phủ một chiếc trường bào loang lỗ, phía trên mơ hồ có thể thấy được huy chương của Thần Kiếm môn.

Mái tóc khô lâu màu đen xoã tung che kín khuôn mặt, lộ ra đầu lâu như ẩn như hiện, trước người một thanh bảo kiếm cắm vào nham thạch, bị tro bụi bao trùm.

Tư Đồ Mục Dương tiến lên, cung kính cúi mình thi lễ một cái, đột nhiên có cảm giác, nhẹ giọng nói ra:

- Đây là tiền bối cường giả Thần Kiếm môn, đại nạn tọa hóa tại đây.

Tô Dật cũng tới đi về phía trước thi lễ, bây giờ nói như thế nào cũng coi như mình là đệ tử Thần Kiếm môn, đây là di thể tiền bối Thần Kiếm môn, đại nạn tọa hóa ở đây, sinh lòng kính sợ.

Quan sát đánh giá di thể khô lâu trước mắt, đường đường là tiền bối cường giả của Thần Kiếm môn, nhưng thời khắc này trên di thể lại giống như phàm cốt, không hề có bất kỳ khí tức gì dao động, mờ đi không ánh sáng.

Tô Dật quan sát tỉ mỉ, trên di thể khô lâu xuất hiện những vết lấm tấm màu đen nhỏ bé lu mờ, như bị loại khí tức thần bí nào đó ăn mòn vậy.

- Bảo kiếm này cũng là bảo vật, ít nhất là đến tầng mức đạo khí.

Tư Đồ Mục Dương nói với Tô Dật.

Thanh bảo kiếm dày đặc tro bụi trước mặt vị tiền bối cường giả này ít nhất là bảo vật đạt đến tầng mức đạo khí.

- Đạo khí...

Nghe vậy, ánh mắt Tô Dật lập tức sáng lên, chăm chú nhìn vào thanh bảo kiếm bám đầy tro bụi ấy.

Bảo kiếm tầng mức đạo khí, cho dù là đạo khí tầng mức sơ giai cũng coi như là vô giá.

Tầng mức của binh khí, bao gồm nguyên binh, huyền binh, linh binh, đạo khí, pháp khí, thánh khí.

Binh khí tầng mức linh binh, đã thông linh, có thể hỗ trợ chủ nhân.

Mà binh khí tầng mức đạo khí nghe nói đã mang theo đạo, có thể hòa tan vào cùng một thể với chủ nhân.

- Đừng xem, đây mặc dù là bảo vật nhưng chẳng qua là đạo khí có linh, nó sẽ tự mình chọn chủ. Ngươi có thể thử trao đổi, nói không chừng nó sẽ chọn ngươi. Chẳng qua là chỉ cầm đi một bảo vật trong Thần Kiếm cốc như vậy. Ngươi lựa chọn những thứ khác thì không thể có được thứ lão tổ lưu lại rồi.

Tư Đồ Mục Dương báo cho Tô Dật biết.

- Như vậy sao...

Tô Dật lập tức lắc lắc đầu, tuy rằng bảo kiếm là bảo vật có tầng mức đạo khí, nhưng mọi người đi vào Thần Kiếm cốc đều với mục tiêu lớn nhất chính là thứ mà lão tổ Thần Kiếm môn lưu lại.

Cũng khó trách mỗi một lần có đệ tử Thần Kiếm môn tiến nhập, nhất định là có người cũng đi ngang qua nơi này, nhưng không mang bảo kiếm đi.

- Vù.

Bỗng dưng đúng lúc này, thanh bảo kiếm đầy tro bụi đột nhiên phát ra tiếng vang vù vù, tro bụi rung chuyển, có quang mang lan tràn ra.

Tia sáng này mang theo một loại hắc vụ quỷ dị, tràn ngập một cổ khí tức khiếp người.

- Xoẹt...

Sâu trong hốc mắt của khô lâu sớm đã tọa hóa bỗng dưng bắn ra một cổ hắc quang quỷ dị.

- Oành.

Từ trong mái tóc đen xỏa tung che mặt phụt ra một cổ khí tức càn quét làm lòng người rét lạnh, áo bào loang lỗ chấn động phần phật.

- Xoẹt...

Hết thảy nhanh như tia chớp, khô lâu tọa hóa đột nhiên như sống dậy, phất tay rút ra bảo kiếm trước người, một đạo kiếm quang như điện chém thẳng về phía Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương.

- Không xong rồi!

Tô Dật đại biến sắc mặt, Phù Diêu Bách Biến Bộ thôi thúc đến cực hạn, lôi kéo Tư Đồ Mục Dương còn chưa kịp phản ứng chợt lui trong nháy mắt.

- Oành...

Nơi kiếm quang đi qua, mặt đất bị chém nứt thành một khe dài, đá vụn kích động, cát bay đá chạy.

- Chuyện gì xảy ra?

Tư Đồ Mục Dương tỉnh hồn lại, lòng vẫn còn sợ hãi. Vừa rồi nếu không nhờ Tô Dật nhanh chóng ly khai, một kiếm này kết quả ra sao là có thể tưởng tượng được.

- Lên núi, đi, nhanh đi...

Ngay lúc Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương thủ thế sẵn sàng đón địch, sắc mặt chợt kinh biến, khô lâu ấy đột nhiên mở miệng, âm thanh âm trầm như khàn cả giọng, hắc quang trong hốc mắt có một chút quầng sáng lập lòe.

Khô lâu một tay nắm kiếm thật chặc, lại lần nữa đâm ngược vào mặt đất nham thạch, mặt đất bốn phía vỡ nát từng khúc, một tay chỉ về ngọn núi hùng vĩ đằng trước, nói cùng Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương:

- Đi nhanh.

- Đi mau, nhanh...

Mặc dù Tô Dật không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà biến hóa quỷ dị và khí tức khiếp người tràn ngập từ trên người khô lâu đã khiến cho Tô Dật biết rất rõ, nếu như lưu lại chỗ này sẽ không phải là đối thủ của khô lâu.

Một kiếm vừa rồi nếu không mau mau tránh thoát, người có tu vi Nguyên Chân cảnh bình thường đoán chừng không chống đỡ nổi.

- Sưu sưu...

Không hề do dự, hai người cấp tốc rời đi, tâm kinh đảm chiến.

Cho đến khi động tĩnh của khô lâu phía sau lưng đã biến mất rất xa, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương bấy giờ mới bước chậm lại.

- Vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tư Đồ Mục Dương vẫn còn sợ hãi, chưa tỉnh hồn. Tuy hắn đã sớm biết mười hai thời thần trong Thần Kiếm cốc vẫn nguy hiểm như cũ, nhưng cũng không ngờ trước mắt mình đột nhiên phát sinh biến hóa quỷ dị như thế.