Chương 572
Không biết, khí tức rất quỷ dị.
Tô Dật lắc lắc đầu, cũng không biết chuyện gì đã phát sinh, nhưng không nghi ngờ chút nào, vừa rồi có thể xem là đã tránh được một kiếp.
- Oành.
Bỗng dưng, mặt đất tự dưng chấn động cả lên.
- Cẩn thận...
Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương còn chưa tỉnh hồn, lập tức lưng dựa sát nhau, nguyên khí vận chuyển ở trong người, sẵn sàng đón địch.
- Xùy...
Mặt đất xuất hiện cái khe, hai bạch cốt thủ chưởng tràn ngập hắc quang, trên xương trắng hếu lộ ra chút màu đen quỷ dị, một tay bắt lên cổ chân Tô Dật, một tay nắm lấy cổ chân Tư Đồ Mục Dương, khí tức quỷ dị tràn ngập, ăn mòn nguyên khí bảo hộ.
- Không xong rồi.
Tô Dật đại biến, trong hai tròng mắt lập tức hào quang chói mắt như có lôi điện lập lòe, quần áo bay phần phật, mái tóc phát động hết tung bay ra sau, khí thế trên người tự dưng mang theo lôi đình chi nộ, chân phải lập tức giẫm một cái, dưới lòng bàn chân có nguyên khí toàn qua như là gió lốc càn quét.
- Oành...
Một cước này rơi xuống, mặt đất chấn động, không khí nổ oành đùng.
Đây là chiêu thứ nhất của Bát Hoang Nộ, nơi Tô Dật đặt chân, từng vòng năng lượng nguyên khí thổ chúc tính quét sạch tới gợn sóng màu đen.
- Ken két...
Nơi Tô Dật đặt chân, mặt đất rạn nứt, từng khe nứt to như cánh tay lớn chậm rãi lan tràn ra giống như mạng nhện.
Toàn bộ nham thạch, bụi đất chung quanh vỡ nát thành phấn vụn trong nháy mắt, bốn phía đều bị chấn động cấp tốc.
Từ mặt đất thò ra hai bạch cốt thủ chưởng tràn ngập hắc quang cũng bị chấn ra, hắc quang tán loạn.
- Oành...
Nhưng cũng vào lúc này, trên bốn phía sườn núi có không ít khí tức dao động, có mấy thân ảnh y hệt khô lâu không biết từ chỗ nào cũng leo ra ngoài.
Những khô lâu này đều tóc tai bù xù, khí tức trên người khiếp kinh, trong hốc mắt đều bắn hắc quang quỷ dị, nhìn chiếu về phía Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương.
- Chỗ này không ổn rồi, đi mau.
Tô Dật đại biến sắc mặt, nguyên khí trào ra bàn chân, lập tức cấp tốc rời đi.
- Chuyện này rốt cuộc là thế nào, chưa nghe nói sẽ xuất hiện nguy hiểm bực này a?
Tư Đồ Mục Dương tặc lưỡi. Hắn chưa từng nghe thấy Thần Kiếm cốc còn có loại nguy hiểm quỷ dị này, nhưng dưới chân cũng không trì hoãn chút nào, vội vàng chạy theo sau lưng Tô Dật.
- Ken két...
Trong cái khe dưới chân Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, một thân hình khô lâu cao lớn leo ra ngoài, hai tròng mắt lập lòe hắc quang, mắt nhìn theo phương hướng mà Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương vừa rời đi, lập tức truy đuổi theo.
- Sưu sưu...
Bốn phía trên vách đá dựng đứng, mấy khô lâu cũng hệt như loài khỉ vậy, nhảy vọt leo lên vách đá, truy đuổi theo hướng Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương.
- Đây rốt cuộc là thế nào, là thi biến rồi sao?
Tư Đồ Mục Dương chạy trốn, những vẫn kịp có thời gian quay đầu lại nhìn về phía sau, nhìn khô lâu quỷ dị phía sau lưng đuổi tới mà tặc lưỡi.
- Hẳn không phải là thi biến...
Tô Dật cũng tặc lưỡi theo hắn. Trong đây đều mai táng tiền bối cường giả các đời của Thần Kiếm môn, đều là nhân vật cỡ nào, sao lại thi biến như thế. Nhất định là trong này xuất hiện biến cố kinh người nào đó.
- Làm sao bây giờ?
Tư Đồ Mục Dương hỏi Tô Dật, không nhìn lại phía sau. Đám khô lâu ở sau lưng cũng phi hành khá nhanh, tốc độ cũng tương tự như bọn họ. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà số lượng khô lâu càng lúc càng nhiều.
- Đi tới ngọn núi phía trước kia.
Tô Dật nói. Hiện tại dường như cũng không có lựa chọn nào khác, cho dù muốn rời đi cũng không còn đường lui.
Trong toàn bộ Thần Kiếm cốc, bụng núi không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều hoàn toàn tĩnh mịch.
Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương phóng chân chạy, khô lâu đuổi rát theo phía sau, từ xa nhìn có chút quỷ dị.
Cứ như vậy ước chừng hơn nửa canh giờ, ngọn núi khổng lồ càng lúc càng gần trước mắt.
Chỉ có điều không gian này tràn ngập một cổ khí tức quỷ dị khiếp người, cũng càng lúc càng nồng đậm.
- Rầm rầm rầm.
Phía trước đột nhiên truyền ra động tĩnh kịch liệt, có tiếng nổ năng lượng trầm đục không ngừng truyền ra, mấy thân ảnh cũng lập tức xuất hiện ở phía trước Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương.
Một nam hai nữ, thời khắc này đang bị ba con khô lâu quấn lấy, năng lượng kích động kịch liệt.
- Hình như là Anh Thiển Thiển, Cung Thất, còn có Âu Dương Nhiên nữa.
Tư Đồ Mục Dương nhận ra ba người ngay từ rất xa, chính là Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Âu Dương Nhiên.
Tô Dật cũng đã nhận ra ba người bọn họ, không ngờ ba người lại xuất hiện ở chỗ này, cũng bị khô lâu quỷ dị kia công kích.
Trong trận kịch chiến phía trước, ba con khô lâu có thực lực cực mạnh.
Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Âu Dương Nhiên ba người đã dốc toàn lực, kiếm quang như điện, ngặt một nỗi vẫn không địch nổi ba cỗ khô lâu tay không vũ khí, liên tiếp bị bại lui, bộ dáng thảm hại, trên người đã bị thương.
- Hình như bọn họ đã gặp phiền toái, nên giúp các nàng một tay hay không?
Tư Đồ Mục Dương hỏi Tô Dật. Dù sao Anh Thiển Thiển, Cung Thất và một số người một mực không khách khí đối với Tô Dật. Ba người này lúc ở Vạn Kiếm Chiến Trường đã từng đuổi bắt Tô Dật và mình, hơn nữa thời khắc này khô lâu quỷ dị đuổi sau lưng bọn họ như bóng với hình, không lơi là được.
- Vù vù...
Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Âu Dương Nhiên thời khắc này sắc mặt đại biến, trở nên nghiêm túc, hiển nhiên bị biến cố bực này làm kinh hãi không ít.
Thời khắc này ba người toàn lực ra tay, nhưng khó có thể địch nổi ba con khô lâu, liên tục bại lui, tóc tai bù xù, trên người mang thương tích.
- Keng...
Tiếng sắt thép chạm nhau, kiếm quang trong tay Cung Thất chém vào lòng bàn tay của khô lâu trước người. Tia lửa bắn văng khắp nơi, nhưng bàn tay của khô lâu lại không hư tổn chút nào, ngay cả dấu vết cũng không hề lưu lại.
Ngược lại nó còn nắm bảo kiếm của Cung Thất thật chặc. Một cổ khí tức quỷ dị tràn ngập, theo kiếm thể lan tràn ra, có thể ăn mòn nguyên khí.
Cung Thất sắc mặt đại biến, trước lực lượng quỷ dị này, nguyên khí trong cơ thể nàng chịu ảnh hưởng, bảo kiếm trong tay bị giữ lại thật chặt, hoàn toàn không thể rút ra.
Dưới sự ảnh hưởng bởi khí tức ấy, thậm chí khiến cho linh hồn của Cung Thất cũng chịu ảnh hưởng, bắt đầu choáng váng.
- Xùy...
Một khô lâu trảo ấn lập tức vươn ra, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Cung Thất, tràn ngập hắc quang khiếp người, khí tức quỷ dị làm linh hồn nàng phát run.
- Không ổn rồi...
Cung Thất mặt hoa thất sắc, cảm thấy khí tức tử vong.
- Cẩn thận.
Anh Thiển Thiển hô lên cả kinh, nhưng thời khắc này tình huống của nàng so với Cung Thất cũng không khá hơn bao nhiêu, căn bản không hề có lực cứu viện.
- Xoẹt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, một thân ảnh áo bào lam quỷ dị xuất hiện ở trước người Cung Thất. Một cổ lực lượng nguyên khí đáng sợ phun trào ra tràn ngập như núi lửa, một quyền mang theo phong lôi truyền ra tiếng sấm gầm trầm thấp, trực tiếp va chạm vào trảo ấn của khô lâu kia.
- Oành...
Cú đụng chạm mạnh như thế, bốn phía cát bay đá chạy, mặt đất chấn động.
- Bịch bịch...
Thân ảnh áo bào lam và Cung Thất bị đẩy lui trong nháy mắt, lảo đảo mấy bước mới ổn định thân hình.
Cung Thất dù sao cũng thoát được thân, khí tức quỷ dị vừa rồi biến mất trong nháy mắt, kình phong cường hãn chấn đẩy lui nàng.
- Hừ.
Tô Dật đạp mạnh chân xuống đất ổn định thế lui, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, cổ họng truyền ra một tiếng hừ, suýt chút nữa thì hộc ra một ngụm máu tươi.
- Là ngươi...
Nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt cứu mình chính là Tô Dật, Cung Thất kinh ngạc thất sắc, vẫn chưa tỉnh hồn lại, vừa rồi có thể xem như đã tránh được một kiếp.
Thân hình khô lâu đứng tại chỗ, khí tức dao động trên người, hắc quang trong mắt chẳng hiểu tại sao lại bắt đầu có hoa quang tràn ngập, dường như đang đắn đo. Hốc mắt nhìn Tô Dật, Cung Thất, phất tay chỉ vào ấy ngọn núi hùng vĩ, âm thanh thấp đến khàn cả giọng, nói:
- Lên núi, mau đi lên núi.
Anh Thiển Thiển và Âu Dương Nhiên vốn đang đối phó cùng hai khô lâu thời khắc này dường như cũng nhận một loại ảnh hưởng nào đó, hắc quang trong mắt chấn động, nhưng ảnh hưởng cũng không hề lớn như khô lâu vừa rồi giao phong cùng cùng Tô Dật. Chúng cũng ngừng chỉ ra tay với Anh Thiển Thiển và Âu Dương Nhiên.
- Đi mau, nhanh!
Tư Đồ Mục Dương lớn tiếng nói, không dừng lại chút nào.
- Đi!
Tô Dật nhíu hai mắt, những khô lâu này rất khó đối phó, hiện tại chỉ có thể đi tránh lên núi.
Cung Thất, Anh Thiển Thiển, Âu Dương Nhiên thời khắc này làm gì còn dám do dự, lập tức toàn lực chạy sau lưng Tô Dật.
Mấy cổ khô lâu một mực truy đuổi theo Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, lúc này vẫn còn đuổi sát không buông.
Ba con khô lâu vừa mới giao phong cùng ba người cùng Cung Thất ngớ ra một hồi, trong mắt lại lần nữa bị hắc quang quỷ dị bao trùm, gia nhập vào trong đó.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, các ngươi có biết khô lâu xảy ra chuyện gì hay không?
Ba người Anh Thiển Thiển theo sau lưng Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, chưa tỉnh hồn liền hỏi Tô Dật và Tư Đồ Mục.
- Chúng ta cũng không biết, các ngươi đụng phải nhiều ít?
Tư Đồ Mục Dương lắc đầu hỏi.
- Vài tên, đều rất khủng bố.
Âu Dương Nhiên vẫn còn sợ hãi.
Năm người cấp tốc chạy trốn, cách ngọn núi khổng lồ càng lúc càng gần, nhưng đám khô lâu sau lưng cũng càng lúc càng gần, số lượng cũng đến mười mấy con.
- Ô.
Đột nhiên trong hư không có tiếng xé gió xuất hiện, khiến linh hồn người bất an.
Hư không phía trước năm người, có một đạo quang mang chói mắt lướt ra nhanh như tia chớp, mang theo khí tức khiếp người lập tức càn quét giữa không trung.
- Cẩn thận.
Tô Dật khẽ quát một tiếng, nguyên khí trên người bao phủ quanh thân, một chưởng ấn lập tức đánh tới.
- Xoẹt...
Tia sáng này rơi xuống, là một đạo kiếm quang, trực tiếp chém nát chưởng ấn của Tô Dật.
Kiếm mang lan tràn xuống, khí tức khiếp người khiến cho Tô Dật đại biến sắc mặt, Phù Diêu Bách Biến Bộ thôi thúc đến mức tận cùng, bàn chân điểm xuống đất, thân ảnh cấp tốc tránh ra bằng một độ cong khó tin.
- Vút!
Bên tai có hàn quang khiến cho làn da đau nhói, lập tức lông tơ toàn thân Tô Dật dựng đứng, nguyên khí quang tráo trên người nát vụn, vài sợi tóc bị chặt đứt, trên vệt máu mỏng nhợt nhạt xuất hiện.
Trước cổ khí tức khiếp người đó, khóe miệng Tô Dật ứa chút máu, lảo đảo lui về phía sau, nếu không phải là hắn sử dụng Phù Diêu Bách Biến Bộ, vừa rồi sợ là hậu quả khó mà lường.
- Ô.
Âm thanh 'Ô ô' xé gió liên tiếp, một thanh bảo kiếm xuất hiện ở hư không, quang mang khiếp người, bốn phía bị một loại quang mang màu đen bao phủ.
- Đây là bảo vật, tầng mức rất cao.
Anh Thiển Thiển, Âu Dương Nhiên, Cung Thất, Tư Đồ Mục Dương đều biến sắc, một thanh kiếm đơn độc không ngờ lại công kích bọn họ..
- Vèo... oo. Vút.
Kiếm thể 'Ô ô' vang dội, hắc quang nhộn nhạo, theo sau đó lại bạo phát ra mảng lớn kiếm quang, chém xuống từ giữa không trung. Kiếm quang bạo phát, bao phủ tới bốn người Anh Thiển Thiển, Tư Đồ Mục Dương, Âu Dương Nhiên và Cung Thất.
- Không ổn rồi.
Đây chỉ là một thanh kiếm quỷ dị, nhưng bốn người đều biết nó vô cùng đáng sợ, cường đại như Tô Dật mà một cú đánh vừa rồi là đã bị thương.
- Đồng loạt ra tay!
Bốn người thời khắc này tự dưng tạo thành ăn ý, đồng loạt xuất thủ.
Ngay cả Tư Đồ Mục Dương cũng rút ra bảo kiếm tùy thân, bốn đạo kiếm quang toàn lực phóng ra ngoài.
- Hưu hưu hưu Vèo... oo....
Bốn đạo kiếm quang lướt ra ngoài, khuếch tán tạo thành mảng lớn kiếm triều, cùng nhau nghênh đón.