Chương 573
Keng keng keng keng...
Một loạt tiếng chạm leng keng vang dội, kiếm quang chói mắt, bốn đạo thân ảnh bị trực tiếp đánh bay.
Bảo kiếm bất phàm trong tay bốn người đều bị gãy đứt đoạn vỡ nát toàn bộ, chỉ còn dư lại chuôi kiếm, bốn người rơi xuống đất, trong miệng hộc máu.
- Phốc...
Tư Đồ Mục Dương, Anh Thiển Thiển, Âu Dương Nhiên, Cung Thất thần tình thảm hại, sắc mặt hoảng hốt, khóe miệng có vết máu đỏ sẫm.
- Ô ô...
Hư không kiếm thể vang dội tiếng ô ô, phát ra hắc quang, kiếm khí khiếp người, như hóa thành một đạo lôi điện màu đen, bay thẳng chém tới Âu Dương Nhiên ở gần nhất.
Tốc độ quá là nhanh, Âu Dương Nhiên vội co rúc hai tròng mắt.
Kiếm quang như điện ngày càng khuếch trương đến gần, hiện lên trong đồng tử, Âu Dương Nhiên căn bản không kịp tránh né, cả người thấy lạnh tận đáy lòng.
- Keng.
Kinh ngạc bạo phát, ngay tại thời điểm này, một đạo kiếm quang màu đỏ ngăn trở trước kiếm quang màu đen.
Một thiếu niên áo bào lam xuất hiện ở trước người Âu Dương Nhiên, một thanh phá kiếm ngăn trở trước kiếm quang màu đen.
Thiếu niên áo bào lam chính là Tô Dật.
Kiếm ấy là phá kiếm mà Tô Dật một mực đeo sau lưng.
Kiếm quang màu đen nổ oành đùng, khí tức khiếp người cuồn cuộn, một cổ lực lượng vô cùng quỷ dị như có thể ăn mòn hết thảy, xuyên thấu qua phá kiếm tràn vào trong cơ thể Tô Dật.
Lực lượng quỷ dị này muốn phá hủy Tô Dật, muốn làm vỡ nát phá kiếm của Tô Dật.
- Oành!
Trước lực lượng ăn mòn quỷ dị này, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công và Thiên Yêu Cổ Kinh trong cơ thể Tô Dật gần như vận chuyển cùng thời điểm, trực tiếp chống đỡ lực lượng quỷ dị ấy.
Đặc biệt là khí tức hủy diệt uy nghiêm trong Hỗn Nguyên Chí Tôn Công của Tô Dật có thể bẻ gãy nghiền nát và phá hủy lực lượng quỷ dị kia.
- Oành!
Cũng đồng thời ở nơi này, dường như lực lượng quỷ dị kia xung kích xuống, trên phá kiếm có động tĩnh, trong nháy mắt quang mang lập lòe rực rỡ, một cổ kiếm khí ngập trời đột nhiên tuôn mạnh ra trong nháy mắt.
- Roạt...
Một cổ sát ý ngập trời cũng theo kiếm khí tuôn mạnh ra cùng lúc tiến nhập vào trong cơ thể Tô Dật.
Sát ý này làm cho Tô Dật thấy hoa mắt, trước mắt lại lần nữa nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể hài cốt chất đống.
Loại sát ý này thật là đáng sợ, giống như muốn phá hủy chém vỡ hết thảy.
Nhục thân và tu vi của Tô Dật đã tăng cường không ít so với trước, nhưng lúc này nhục thân bị sát ý xung kích làm cho phát run, giống như muốn vỡ vụn.
Nhưng thời khắc này, lực lượng sát ý trực tiếp chống đỡ lực lượng quỷ dị trên kiếm quang màu đen.
Thời khắc này phá kiếm cũng như nhận lấy khiêu khích, như Chân Long ngủ say bị quấy rầy.
- Ông ông!
Trên phá kiếm có hào quang rực rỡ, có phong lôi leng keng, khí tức đáng sợ như một con hung thú đang thức tỉnh.
- Xoẹt...
Kiếm khí ngập trời, kiếm quang chói mắt, vọt thẳng tới, đẩy lui hắc quang bảo kiếm ấy.
- Phá...
Tô Dật quát to một tiếng, trong hai tròng mắt tự nhiên bao trùm một mảnh huyết quang sát ý, huyết quang rét lạnh. Hắn không chút do dự nắm chắc phá kiếm, sau đó chém ra một kiếm.
- Vèo... oo....
Kiếm quang chém qua, hư không rung chuyển, mang theo sát ý càn quét ngợp trời.
Kiếm thể kia dường như cảm giác được điều gì, âm thanh 'Ô ô' xé gió không ngừng, trong nháy mắt bạo phát ra chi chít kiếm quang màu đen.
Kiếm quang chi chít, mỗi một đạo đều có thể trảm phá hư không, đồng loạt chém tới, khí tức quỷ dị tràn ngập, bao phủ dày đặc phương hư không này, cảnh tượng thật đáng sợ, tia sáng bốn phía đều mờ đi.
- Keng...
Kiếm quang đụng nhau, một kiếm của Tô Dật nhìn như mỏng manh, nhưng sát ý bạo phát ngập trời hóa thành kiếm khí vô cùng đã càn quét và trảm sát khắp bốn phương, như nước lũ trút xuống, phủ kín một mảnh hư không.
Va chạm kịch liệt, kim qua giao kích.
Cung Thất, Anh Thiển Thiển, Tư Đồ Mục Dương, Âu Dương Nhiên bốn người đều hoảng sợ, mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Bọn họ cảm giác mấy ngày trước trên Linh Kiếm phong, nếu như Tô Dật vận dụng một kiếm này, sợ là cường hãn như Mộ Dao cũng không địch nổi một chiêu ấy.
Chỉ một cái chớp mắt, kiếm quang màu đen vỡ nát, bị kiếm khí quang mang phá hủy.
- Vút.
Kiếm quang càn quét ẩn chứa sát ý ngập trời, trực tiếp chém phá hắc quang bao phủ kiếm thể.
- Ca...
Một kiếm hai đoạn, kiếm thể quỷ dị bị gãy đoạn.
Anh Thiển Thiển, Cung Thất và những người khác trừng mắt nhìn Tô Dật bằng ánh mắt kinh hãi, kinh hãi đến khó có thể tin vào mắt mình.
Thì ra thanh phá kiếm tầm thường này lại cường hãn đến mức độ đó.
Thời khắc này từ trên phá kiếm lan tràn ra quang mang và khí thế chói mắt, khiến cho Âu Dương Nhiên không nói nên lời, đây tuyệt đối là trọng bảo.
- Bịch bịch...
Tô Dật lảo đảo bước chân, lui về phía sau.
Sát ý đáng sợ kia xung kích vào trong phá kiếm khiến cho ngoài thân Tô Dật có một vài chỗ bị nổ thành vết nứt, máu thịt bầy nhầy, máu tươi phun ra đầm đìa, trông hệt như một huyết nhân.
- Sưu sưu...
Sau lưng những khô lâu một mực đuổi theo đã càng lúc càng đến gần.
- Đi, đi mau.
Sát khí không hề ảnh hưởng hoàn toàn đến Tô Dật. Hắn rốt cuộc vẫn duy trì thanh tỉnh, biết nơi này không phải là chỗ ở lâu.
- Sưu sưu...
Mọi người không dám dừng lại chút nào, nơi đây rất hung hiểm, nên lập tức cấp tốc rời đi.
Tô Dật thoát khỏi ảnh hưởng của phá kiếm, không có thời gian suy nghĩ vừa rồi tại sao phá kiếm lại có phản ứng. Hắn lần nữa vác phá kiếm trên lưng, nhắm thẳng tới ngọn núi hùng vĩ ấy.
Ngọn núi bao la hùng vĩ, cao vút trong mây, vô cùng to lớn.
Bốn phía núi là mây mù màu đen phiêu đãng, tràn ngập khí tức quỷ dị.
Thời điểm năm người Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương hoảng hốt thảm hại xuất hiện dưới chân núi, đã có không ít bóng người có mặt ở nơi đó.
Những bóng người này chính là Trương Linh Quân, Kiếm Thập Nhất, Âu Lạc, Cố Thần Hữu và khoảng chừng mười người khác.
Thời khắc này họn họ cũng có thần tình và bộ dáng chật vật, so với Tô Dật và đám người Tư Đồ Mục Dương thì chỉ có hơn chứ không kém.
Từng ánh mắt nhìn nhau, đều âm thầm biến sắc. Hình như Trương Linh Quân, Kiếm Thập Nhất, Cố Thần Hữu và mọi người cũng vừa mới đến nơi này.
- Oành!
Có sấm sét đì đùng, khí tức mênh mông cuồn cuộn, lập lòe hồ quang.
Lưu Vân Xuyên xuất hiện, quanh thân ánh chớp rực rỡ, bao trùm lên lôi điện chiến giáp, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng cũng thảm hại giống vậy.
Theo sát phía sau là hai cổ khí tức xuất hiện, một đạo thân ảnh kim quang uyển chuyển ác liệt, hai tròng mắt cũng tỏa ra kim sắc, chính là Mộ Dao.
Một bóng người áo trắng bao phủ quang huy, khí tức cuồn cuộn hùng hồn, mái tóc rối tung, áo trắng trên người nhuốm máu, chính là Vân Lăng Phong.
Mười tám người gặp nhau ngay chân núi, lần lượt tới nơi.
Tô Dật quét ánh mắt qua, từ dáng dấp của mọi người vào thời khắc này sẽ không khó để phán định, e là mọi người đã gặp phải tình huống đều không khác nhau mấy, không ai hao tổn trên đường đã là vận khí.
- Các ngươi cũng gặp phải những đám khô lâu kia chứ...
Cố Thần Hữu mắt nhìn mọi người vẫn chưa tỉnh hồn, tóc tai bù xù, khí tức yếu ớt, liền lên tiếng hỏi thăm mọi người.
Cả bọn nhìn nhau gật đầu, trong lòng đã xác định mọi người đều gặp phải tình huống không khác nhau mấy.
- Sưu sưu...
Bốn phía có âm thanh xé gió, từng con khô lâu quỷ dị từ bốn phía thả người lướt ra ngoài, xuất hiện ở dưới chân núi.
Bốn phương tám hướng, khô lâu thời khắc này cộng hết lại khoảng chừng trên trăm con, bao vây mười tám người vào trong đó.
- Không xong rồi, những khô lâu này thật là quỷ dị, khó có thể đối phó.
Vẻ mặt Trương Linh Quân rất nghiêm túc, đầu vai có vết máu, sắc mặt trắng bệch, nguyên khí trên người bắt đầu khởi động, đợi chờ lâm trận.