← Quay lại trang sách

Chương 575

Cũng may là mấy người này vận khí tốt, bản thân không hề bị thương quá nghiêm trọng, đập xuống mặt đất, trong miệng hộc máu, nhưng không trọng thương quá mức.

- Chỉ có thể leo lên vậy.

Tư Đồ Mục Dương lòng vẫn còn sợ hãi, may mắn là không xông lên trước nhất, mắt nhìn ngọn núi hùng vĩ ở phía trước, núi đá lởm chởm, không có bất kỳ thềm đá và đường đi nào, chỉ có bám vào nham bích ở sườn núi mà leo lên mới khỏi bị liên lụy đến.

- Cẩn thận một chút.

Tô Dật quét mắt qua bốn phía, ngọn núi khổng lồ không hề có một đường đi nào, không có một ngọn cỏ, toàn thân màu nâu đen, núi đá lởm chởm, chỉ có thể leo bám theo nham thạch lên núi, không còn cách nào khác.

- Mau leo lên, không thể để cho người ta nhanh chân đến trước.

Tư Đồ Mục Dương lên tiếng, nhìn Vân Lăng Phong và không ít người khác đều đáp xuống mặt đất. Đây chính là cơ hội, bàn chân hiện nguyên khí lướt tới, lập tức bắt đầu leo lên.

Nguyên khí bao phủ Tô Dật. Hắn cũng lập tức leo nhanh lên núi.

Bốn phía ánh mắt mọi người lập lòe, thây khô cường giả thần bí kia đang đánh nhau cùng những kiếm thể và khô lâu quỷ dị trên tầng trời thấp, liền lập tức đi theo phía sau lưng Tư Đồ Mục Dương và Tô Dật.

Vân Lăng Phong bò người lên, do bị thương nên phải lau chùi vết máu ở khóe miệng, mắt nhìn theo bóng lưng của Tô Dật, trong mắt có một chút hàn quang tự nhiên lướt qua, cũng leo lên theo sát.

18 đệ tử của Thần Kiếm môn, thời khắc này từng người một hệt như viên hầu, leo dọc theo nham thạch, dưới nguyên khí phụ trợ ngược lại cũng rất nhanh chóng.

Nhưng ngọn núi quá to lớn rồi, leo lên ở phía trên, nhìn không thấy.

Sườn núi có không ít cự thạch đan chéo ngang dọc, tạo thành cảnh quan kỳ dị.

Chẳng qua đây không phải là nơi thưởng thức phong cảnh, bốn phía tràn ngập hắc vụ, khí tức quỷ dị khuếch tán ảnh hưởng linh hồn, thậm chí còn có thể gặp một số bạch cốt dày đặc đốm đen.

- Sưu sưu...

Mười tám người cấp tốc leo lên, chỉ lo sợ người khác nhanh chân đến trước.

Mười tám người tầng mức tu vi vốn không kém nhau nhiều lắm, thời khắc này tốc độ cũng không xê xích bao nhiêu.

Nhưng một số người như Mộ Dao, Tô Dật, Lưu Vân Xuyên có tốc độ rõ ràng nhanh hơn một chút.

- Xoẹt.

Đột ngột có một đạo khí tức lợi hại bạo phát tới, một thế công quỷ dị xuất hiện sau ót Tô Dật, nhanh như tia chớp, nhanh chóng mà ác liệt.

Tô Dật đang dùng toàn lực leo lên, nhưng đây vốn không phải là đất lành, nên một mực đề phòng, khi thế công này xuất hiện hắn cũng cảm giác được ngay lập tức.

Nhưng mà khi thế công quỷ dị bạo phát ra thì sát khí đã đến gáy Tô Dật rồi.

Hàn khí thấu xương làm cho Tô Dật lập tức đứng lông tơ, nguyên khí cấp tốc trào ra từ bàn chân và hai tay, thân ảnh hệt như viên hầu treo ngược, trực tiếp lướt ngang sang bên.

- Ầm.

Một đòn công kích lợi hại ấy rơi vào trên núi đá. 'Ầm' một tiếng, đâm vào trong vách đá.

- Oành!

Sơn thể bốn phía chấn động, có nham thạch tan vỡ, lăn xuống.

Tô Dật treo ngươi như móc câu, trong tầm mắt bỗng dưng nhìn thấy thân ảnh của một khô lâu quỷ dị.

Khô lâu này vừa mới ở ngay bên cạnh, như đột nhiên thức tỉnh, trong tay có một thanh hắc quang kiếm thể, đang chém thẳng tới Tô Dật.

- Xoẹt.

Hốc mắt của khô lâu tràn ngập hắc quang, một cú đánh rơi vào khoảng không, liền phất tay một kiếm, mang theo một cổ khí tức khiếp người, lại lần nữa chém tới Tô Dật.

Tô Dật đại biến sắc mặt, song chưởng đung đưa, phóng người nhảy tới hệt như viên hầu, thân thể xoay tròn 180°, rơi trên một tảng đá lớn, cũng đúng lúc ngay vị trí đỉnh đầu khô lâu ấy.

- Xoẹt.

Khô lâu ấy thấy thế, ngước cặp mắt hắc quang khiếp người, trong miệng phát ra tiếng 'Ô ô' lạ tai, muốn xuất thủ một lần nữa.

Nhưng thời khắc này Tô Dật đã nhanh tay hơn, một quyền nổ tung mang theo một cổ uy thế hùng hồn, nguyên khí bạo phát, mang theo cuồng phong, bốn phía đá vụn bắn tung toé, bụi đất bay mù mịt.

Quyền này Tô Dật không đánh tới khô lâu, mà là đánh về phía cực thạch dưới chân khô lâu.

- Oành!

Một quyền vừa hạ xuống, cự thạch trực tiếp vỡ nát, hóa thành đá vụn nổ tung.

Khô lâu hoảng loạn muốn nắm bắt cái gì đó, cuối cùng cũng rơi xuống theo đá vụn vỡ nát.

Vân Lăng Phong vừa vặn xuất hiện ở gần đấy, ánh mắt thờ ơ nhìn Tô Dật. Thấy Tô Dật vừa tránh thoát được một kiếp, tựa hồ như hắn có chút thất vọng, thừa cơ hội này lập tức vượt qua Tô Dật.

Tô Dật hơi nheo mắt nhìn trên đỉnh núi, ngay lập tức tiếp tục leo lên, không thể không trở nên cẩn thận hơn nữa.

- Ầm.

Cách đó không xa, Mộ Dao ở bên cạnh cũng gặp phải nguy hiểm, có một khô lâu đột nhiên xuất hiện, công kích sau lưng nàng.

- Oành!

Kim quang bao phủ trên người Mộ Dao, khí tức trở nên bá đạo ác liệt, nàng kịch chiến cùng nó.

Sau mấy chiêu, dường như khô lâu không có linh trí gì, chỉ có bản năng đánh giết, không quan sát nên rơi xuống dưới.

Sườn núi rất rộng, càng leo lên phía trên ngược lại càng không có nguy hiểm gì.

Mọi người càng bò càng cao, càng lúc càng gần đỉnh núi.

Thây khô cường giả thần bí kia giao phong cùng những kiếm thể khô lâu quỷ dị, cũng đã đến phía dưới mọi người.

- Vù vù...

Có kiếm quang quỷ dị đột nhiên từ đỉnh núi lướt xuống, từ trên hạ xuống.

- Ầm ầm...

Từ trên đỉnh núi còn có không ít cự thạch lăn xuống. Cự thạch hơn một ngàn cân đập xuống, nếu bị quét trúng, sợ là cũng đủ đập người thành thịt vụn.

- Cẩn thận.

Mọi người né trái né phải, không chỉ tránh khỏi những kiếm quang quỷ dị kia mà phải tránh xa cự thạch đang lăn nhào từ trên xuống dưới, trong lúc nhất thời thảm hại cực kỳ.

Cũng may những kiếm quang và cự thạch này cũng không nhiều lắm, để cho mọi người có cơ hội lợi dụng, cuối cùng cũng dần dần đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, địa thế ngược lại không còn dốc ngược, từ từ gần như bằng phẳng.

- Sưu sưu...

Lần lượt từng thân ảnh liên tiếp nhảy lên đỉnh núi, xuất hiện ở trên đỉnh núi.

Mọi người không ai là không thận trọng, vận chuyển toàn bộ nguyên khí trong cơ thể, đề phòng đột nhiên xuất hiện hung hiểm.

Trên đỉnh núi, hắc vụ quanh quẩn, bốn phía quang mang mờ tối, khí tức vô cùng khiếp người.

Phía trước xuất hiện một loại quy tắc thạch đài nào đó, lớn gần trượng, trên thạch đài có mảnh xương vỡ rải rác.

Những bạch cốt này cũng giống như khô lâu mà mọi người đã nhìn thấy, phía trên hiện ra một loại chấm lấm tấm màu đen nào đó.

Thạch đài chi chít, một mực sắp hàng đến chỗ cao nhất trên đỉnh núi.

Trên không ít thạch đài có cắm một thanh bảo kiếm.

Thạch đài sắp hàng, bảo kiếm phát sáng, lần lượt thay đổi lẫn nhau, dường như nối liền với nhau bằng một loại quy tắc huyền ảo vô hình nào đấy.

Trên bảo kiếm có quang mang nhàn nhạt liên tiếp, kiếm khí dao động gắn kết qua lại, cuối cùng lan tràn về phía thạch đài cao nhất trên ngọn núi.

Thời khắc này nơi ngọn núi cao nhất, một thạch đài cổ xưa ước chừng chỉ lớn nửa trượng, vuông vức, bốn phía khắc phù văn trúc trắc dầy dặc, lập lòe quang mang.

Trên thạch đài đan chéo dọc ngang không ít bảo kiếm, cuối cùng đều nối liền cùng thạch đài này.

- Đây là Ô Quang kiếm.

Đột nhiên, Lưu Vân Xuyên hét to, ngay phía trước thạch đài, hắn nhìn thấy được một bảo kiếm cắm ngược trên thạch đài, kiếm thể bí vân lập lòe, khí tức cổ xưa dao động, toàn thân đỏ thẫm như là dung nham đang chảy.

- Ô Quang kiếm, đúng thật là Ô Quang kiếm.

Cố Thần Hữu, Âu Lạc, Âu Dương Nhiên và những người khác cũng hô lên cả kinh, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.

- Đó là bảo vật, là danh kiếm đã từng tiếng tăm lừng lẫy trong Thần Kiếm môn, sớm đã vượt qua tầng mức Linh binh, vốn là vật của cường giả tiền bối Thần Kiếm môn.