Chương 576
Âu Dương Nhiên thấp giọng nói bên tai Tô Dật, hắn biết Tô Dật không hiểu biết nhiều về chuyện của Thần Kiếm môn.
- Thanh minh Liệt Hỏa kiếm, đại hoang cổ kiếm...
- Đúng thế, là Phượng Dương kiếm.
- Còn có Lôi Long Thiên Yêu kiếm.
Từng tiếng từng tiếng hô lên cả kinh truyền ra, từng đệ tử Thần Kiếm môn gần như kêu lên thất thanh.
Những thanh kiếm trên thạch đài kia hẳn là tiếng tăm lừng lẫy, đều đã từng lưu lại rất nhiều truyền thuyết, đi theo tiền bối cường giả Thần Kiếm môn, tung hoành khắp bốn phương.
Mà giờ khắc này, những thanh bảo kiếm trong truyền thuyết Thần Kiếm môn ấy đều xuất hiện ngay trước mắt, điều này làm cho mọi người kích động không thôi.
- Lợi ích vô thượng, người có duyên mới được.
Có người lên tiếng, là Nhạc Sơn Hà, mắt nhìn bảo kiếm trên thạch đài mà cố nén nhiệt huyết trong mắt, lập tức thân ảnh lướt ra ngoài, lao lên đỉnh núi.
Lợi ích vô thượng do tổ tiên Thần Kiếm môn lưu lại mới là mục đích thực sự của bọn họ lần này. Nhạc Sơn Hà cũng không ngoại lệ, hắn mong muốn có được nó.
- Oành!
Chớp mắt khi Nhạc Sơn Hà bổ nhào tới, vừa mới tới gần những thạch đài, bỗng dưng cả ngọn núi chấn động lên, những bảo kiếm cắm ngược thạch đài cùng lúc như sống dậy, bắt đầu bạo phát ra quang mang.
- Ông ông.
Đồng thời những thanh bảo kiếm cũng phát run, truyền ra tiếng kiếm minh, leng keng lọt vào tai.
- Vèo... oo. Vút.
Từng đạo quang mang từ trên bảo kiếm lan tràn ra, gắn kết qua lại với một loại quỹ tích huyền ảo, bao phủ toàn bộ đỉnh núi vào trong đó.
Trên màn hào quang, trong lúc mơ hồ xuất hiện không ít kiếm quang hư ảnh.
Những kiếm quang hư ảnh này rất giống như bảo kiếm trên thạch đài, vô hình trung dường như có liên lạc huyền ảo nào đó, kiếm khí ác liệt tràn ngập.
- Xoẹt.
Thân ảnh của Nhạc Sơn Hà vừa mới nhảy ra, trong nháy mắt bị vòng sáng cản trở, trên đó có kiếm quang càn quét ra trong nháy mắt, hóa thành kiếm triều phô thiên cái địa lướt tới.
- Không xong rồi.
Nhạc Sơn Hà biến sắc, lập tức rút kiếm nghênh đón, dốc toàn lực.
- Xùy...
Có kiếm quang lướt ra ngoài, rơi thẳng trên người của Nhạc Sơn Hà, đều để lại vết thương trên đầu vai và bên hông của hắn, huyết chảy dạt dào.
May mà Nhạc Sơn Hà cấp tốc rút lui kịp thời, cho nên tránh được chỗ yếu hại, nếu không hậu quả khó mà lường.
Sau khi lui thân ảnh, sắc mặt Nhạc Sơn Hà trắng bạch, vẫn còn chưa tỉnh hồn.
Trên màn hào quang, những kiếm quang kia lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
- Muốn cản trở chúng ta sao?
Thân ảnh Tần Phóng nhảy ra, trước lợi ích vô thượng do Thần Kiếm môn lão tổ lưu lại đang ở trước mắt, cầu phú quý trong nguy hiểm, hắn không muốn bỏ qua, nguyên khí bắt đầu khởi động, bàn chân điểm xuống đất cất bước lướt đi, muốn xông vào bên trong màn hào quang ấy.
- Xoẹt...
Theo Tần Phóng tới gần, bên trong màn hào quang lập tức có kiếm quang ngang trời, lướt ầm ầm tới, mảng lớn kiếm mang càn quét, bạo phát thật ác liệt.
Tần Phóng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng cũng không có biện pháp, thối lui toàn thân, rút kiếm dốc hết sức, cuối cùng cũng chịu tổn thương mà trở lui, ngực và đùi đều đang chảy máu, bị kiếm quang gây thương tích.
- Thật mạnh, không thể nào đi vào sao?
Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình. Họ vốn đều sợ người khác nhanh chân đến trước, thời khắc này mỗi một người đều không thể không cẩn thận, màn hào quang thần bí kia tựa hồ như đang cản trở mọi người tới gần.
Ba người Nam Ly Nhiên, Cung Thất, Cố Thần Hữu không phục, muốn thử.
Nhưng kết quả cũng giống như nhau, ba người này đã chuẩn bị kỹ càng, cũng dốc toàn lực nhưng vẫn bị ngăn cản, bị thương liền nhanh chóng trở lui.
Nhưng màn hào quang thần bí chỉ cản trở mọi người tiến tới trước, chỉ cần không tới gần thì sẽ không công kích.
Mắt nhìn lợi ích vô thượng ở ngay phía trước, gần trong gang tấc nhưng lại không cách nào tiếp cận, dưới chân núi còn truyền đến tiếng vang kinh người, thây khô cường giả đang giao tranh cùng những kiếm thể quỷ dị và khô lâu, điều này làm cho mọi người bất an trong lòng.
Tô Dật đang quan sát màn hào quang, cũng không dám tùy tiện thử. Vừa rồi Cố Thần Hữu không phải là đối thủ, đủ để chứng minh màn hào quang ấy quỷ dị như thế nào, không cẩn thận một chút sẽ là người gặp nạn tiếp theo.
- Là thế này phải không...?
Đột nhiên, Kiếm Thập Nhất đi ra, áo bào đen hơi động, thần sắc trang nghiêm, từ từ đi tới trước màn hào quang.
Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn, màn hào quang thần bí kia quả nhiên lại bắt đầu động tĩnh, theo Kiếm Thập Nhất tới gần, từng đạo kiếm quang lập tức bạo phát, cuốn tới Kiếm Thập Nhất.
Kiếm khí ác liệt khiếp người khiến cho mọi người bốn phía cảm giác tâm kinh đảm chiến, tự dưng bất an.
Thời khắc kiếm quang ác liệt đến trước mắt, Kiếm Thập Nhất chợt động, bảo kiếm trong tay chém tới, kiếm quang bạo phát với một độ cong quỷ dị, chọn lựa lao tới một phiến kiếm quang trong đó.
- Xì xì xì...
Một màn quỷ dị xuất hiện, không truyền ra tiếng sắt thép va chạm như trong tưởng tượng của mọi người.
Ngay tại thời khắc kiếm quang đụng chạm, mảng lớn kiếm quang trước người Kiếm Thập Nhất vỡ nát từng khúc trên màn hào quang ấy.
- Vù vù...
Chỉ có vài miếng kiếm quang tán loạn lướt tới, chặt đứt vài sợi tóc của Kiếm Thập Nhất, để lại từng vết máu bạc nhợt nhạt bên tai.
Nhưng thời khắc này màn hào quang trước người Kiếm Thập Nhất xuất hiện một vết nứt.
Ánh mắt Kiếm Thập Nhất sáng ngời, lập tức nhảy lên, tiến nhập vào bên trong màn hào quang.
Theo thân ảnh Kiếm Thập Nhất lướt vào, màn hào quang ấy cũng lập tức khôi phục như thường.
- Chuyện gì xảy ra?
Tần Phóng, Nhạc Sơn Hà và những người khác trợn tròn mắt, không ngờ Kiếm Thập Nhất lại tiến vào được.
Cố Thần Hữu còn giật mình hơn, bàn về thực lực, thế nào hắn cũng phải mạnh hơn Kiếm Thập Nhất một chút.
Nhưng vừa rồi Cố Thần Hữu rõ ràng nhất, kiếm quang bạo phát trên màn hào quang, hắn ngăn cản không được, xem ra Kiếm Thập Nhất cũng không thể ngăn cản.
- Thì ra là thế, ha ha.
Vân Lăng Phong nở nụ cười, dường như nhận ra manh mối, nguyên khí bắt đầu khởi động nơi bàn chân, thân ảnh lướt ra ngoài.
- Vù vù...
Màn hào quang vẫn như thường, kiếm quang bạo phát, càn quét xuống, khí tức vô cùng khiếp người.
Vân Lăng Phong ra tay, có bảo kiếm ở trong tay, thần tình trang nghiêm nhưng khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự tin, kiếm quang trong tay quỷ dị nghênh đón kiếm quang bạo phát ra từ trên màn hào quang...
- Keng keng.
Có tiếng sắt thép đụng nhau truyền ra, nhưng quỷ dị chính là kiếm quang Vân Lăng Phong gây nên, kiếm quang do màn hào quang bạo phát kia lập tức vỡ nát biến mất, lập tức xuất hiện cái khe.
- Ha ha...
Vân Lăng Phong cười to, phóng người lao vào, cũng tiến nhập vào bên trong màn hào quang.
- Sưu sưu...
Hai thân ảnh đồng thời lướt ra, một bóng người xinh đẹp tràn ngập kim quang, một đạo thân ảnh cao lớn bao phủ lôi điện quang mang.
Hai người này là Mộ Dao và Lưu Vân Xuyên. Thời khắc này bọn họ dường như cũng nhìn ra đầu mối, đi thẳng tới màn hào quang.
- Vù vù...
Trên màn hào quang, kiếm quang dao động, mang theo mảng lớn quang mang, lần lượt cản trở Mộ Dao và Lưu Vân Xuyên.
Thời khắc này trong tay Mộ Dao và Lưu Vân Xuyên đồng thời xuất hiện một thanh bảo kiếm, thần sắc trang nghiêm nghênh đón.
- Vù vù...
Kiếm quang bạo phát, quang mang tứ tán.
Trước màn hào quang xuất hiện khe nứt, Lưu Vân Xuyên và Mộ Dao cũng theo đó lướt vào trong màn hào quang.
- Chuyện gì xảy ra, vì sao bọn họ đều đi vào trong ấy được?
- Ồ, tại sao chúng ta không đi vào?
Nhìn Vân Lăng Phong, Kiếm Thập Nhất, Lưu Vân Xuyên, Mộ Dao đều đã đi vào, mọi người còn dư lại trợn tròn hai mắt, lợi ích vô thượng ấy ở ngay bên trong màn hào quang.
- Đã nhận ra chưa vậy?
Tư Đồ Mục Dương thử hỏi dò xét Tô Dật, cũng giật mình, muốn đi thử vào nhưng lại không dám tùy tiện mạo hiểm.