Chương 577
Chuyện gì xảy ra?
Tư Đồ Mục Dương cũng trợn tròn hai mắt.
Ánh mắt Tô Dật một mực chăm chú vào trên màn hào quang, tỉnh hồn lại, trong mắt lộ ra quang mang, nói với Tư Đồ Mục Dương:
- Hoặc có thể có quan hệ cùng kiếm đạo, màn hào quang này không khảo nghiệm thực lực, gặp mạnh tất sẽ mạnh, khảo nghiệm đây là kiếm đạo.
Vừa dứt tiếng nói, Tô Dật cất bước đi ra, trong lúc đó nguyên khí cũng dao động truyền xuống chân, thân ảnh hệt như một chút tàn ảnh lướt thẳng về phía màn hào quang.
- Hưu hưu hưu Vèo... oo....
Một mảng lớn kiếm quang đột nhiên tuôn mạnh ra, kiếm khí vô cùng ác liệt đan xen ngang dọc, phô thiên cái địa chém tới Tô Dật.
Đang ở trong đó, Tô Dật cảm thấy sự đáng sợ của kiếm khí này, như có thể hủy diệt phá hủy hết thảy.
Trong đôi mắt trong suốt của Tư Đồ Mục Dương thời khắc này cũng trào ra quang mang, hai tròng mắt hơi khép, mắt trân trân nhìn Tô Dật ở phía trước.
Khi kiếm quang đó đến trước mắt Tô Dật, khí thế trên người Tô Dật cũng đã biến hóa, một loại khí tràng vô hình lan tràn ra, có hai đạo kiếm quang y hệt quang mang từ hai tròng mắt lướt ra ngoài, một loại khí vận thoát phàm siêu tục từ trong cơ thể hắn cũng kèm theo một cổ uy thế lớn khuếch tán ra.
- Vút.
Không ít ánh mắt nhìn chòng chọc theo. Tô Dật động, vung tay lên, lấy tay làm kiếm, một đạo nguyên khí quang mang ngưng tụ thành kiếm quang, cũng mang theo tiếng xé gió bén nhọn đâm thẳng xuống kiếm quang bao phủ phía trước.
- Keng keng keng keng...
Nguyên khí ngưng tụ thành kiếm quang, cũng truyền ra từng tiếng sắt thép nổ vang kịch liệt, mang theo từng cổ kình phong cuồng mãnh, chỉ một thoáng đã càn quét bốn phương.
Không ít ánh mắt nhìn chằm chằm, lập tức trở nên ngạc nhiên. Kiếm quang trên màn hào quang vỡ nát từng khúc hóa thành hư vô, một vết nứt xuất hiện ở trước người của Tô Dật.
- Vèo...
Tô Dật nhân cơ hội đó lướt thân tiến nhập vào bên trong màn hào quang.
- Tô Dật cũng tiến vào rồi!
Hạ Trường Thanh, Ti Tu Viễn và những người khác không hề nhìn thấu đầu mối cũng biến sắc. Mấy người đã tiến vào, nhưng bọn họ vẫn chưa nhận ra bao nhiêu đầu mối.
- Kiếm đạo, kiếm đạo...
Tư Đồ Mục Dương suy nghĩ, trong đầu đang suy tư.
- Đây là một loại khảo nghiệm, khảo nghiệm đến từ kiếm đạo, có tư cách mới có thể tiến nhập...
Trong con ngươi của Anh Thiển Thiển phát sáng, lập lòe quang hoa, như ngộ ra điều gì.
Tô Dật lướt thân vào trong, lập tức cảm thấy bốn phía một cổ khí tức quen thuộc khiếp người bao phủ, có thể ảnh hưởng đến linh hồn.
Chung quanh, trên thạch đài, những bảo kiếm kia đang phát sáng, tràn ngập khí tức, vô hình trung gắn kết qua lại.
- Sưu sưu...
Trước kia nhìn thấy bốn người Kiếm Thập Nhất, Vân Lăng Phong, Mộ Dao, Lưu Vân Xuyên một bước đi vào, thời khắc này cũng không hề đến bên trên những bảo kiếm đã từng tiếng tăm lừng lẫy kia.
Mọi ánh mắt thời khắc này đều nhìn vào bốn phía trên thạch đài cổ xưa ở phía trước.
- Rào rào...
Bỗng dưng, bí văn quang mang trên thạch đài bốn phía dao động. Chúng hơi chấn động, từ trung gian xuất hiện quang mang, nứt ra cái khe, lộ ra một thanh kiếm, từ từ bay lên cao.
Đó là một thanh bảo kiếm, kiếm thể đỏ thẫm như máu, sáng lóng lánh, tràn ngập bảo quang.
Cách bảo kiếm khoảng chừng ba thước phát ra kiếm mang rực rỡ, quanh quẩn nhiều ký hiệu bí văn.
- Ông ông...
Khi bảo kiếm này xuất hiện, lập tức phong lôi vang dội, toàn bộ ngọn núi cũng đang run rẩy.
Bốn phía có cự thạch rạn nứt, lăn xuống, vang lên tiếng 'Ầm ầm'. Cảnh tượng vô cùng khiếp người.
- Ông ông...
Đồng thời bảo kiếm chung quanh thạch đài cũng có kiếm minh vang dội. Phong lôi leng keng không nghỉ, bạo phát quang mang như đang triều thánh vậy.
- Trời ạ, cái đó chính là lợi ích vô thượng lão tổ lưu lại a! Đó chính là thần binh, có những gì lão tổ lưu lại.
Hết thảy trong màn hào quang đều được mọi người nhìn thấy rõ ràng, trước cảnh tượng như vậy đều trở nên cả kinh.
Bên trong màn hào quang, Kiếm Thập Nhất, Lưu Vân Xuyên và những người khác thì lại chấn động hai mắt.
Lợi ích vô thượng theo như lời đồn đãi, thì những gì Thần Kiếm môn lão tổ lưu lại đang ở trước mắt, đó là một thanh thần binh.
Trong con ngươi đen như mực của Kiếm Thập Nhất có quang mang dao động. Hắn khom người hành lễ đối với thần binh bảo kiếm trên thạch đài, rồi lập tức thân ảnh lướt tới.
- Hừ.
Trong cổ họng Vân Lăng Phong phát ra một tiếng hừ lạnh, nhưng không hề ngăn trở.
Mộ Dao và Lưu Vân Xuyên cũng lay động ánh mắt, cũng chỉ quan sát. Nơi này vô cùng quỷ dị, cảm giác thần binh sợ cũng không phải tốt như vậy.
Rất nhanh, Kiếm Thập Nhất đến trước thần binh, trên người nguyên khí lưu chuyển, đưa tay chộp thẳng tới thần binh.
- Ông….
Vào thời khắc này, trên thạch đài bốn phía bỗng dưng phóng ra một mảng lớn hào quang rực rỡ chói mắt, quang mang lưu chuyển, bao phủ lấy thần binh vào trong đó.
- Xoẹt...
Kiếm Thập Nhất lấy tay chộp lên quang mạc.
- Oành!
Một cổ lực lượng mênh mông cuồn cuộn càn quét tới, hung hăng xung kích lên trên người Kiếm Thập Nhất.
- Phốc...
Kiếm Thập Nhất phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay lộn ngược trở lại, rơi mạnh xuống bên cạnh Tô Dật, Lưu Vân Xuyên như là con chim nhỏ cánh ngắn vậy.
Kiếm Thập Nhất vùng vẫy mấy cái mới đứng dậy, trong con ngươi nổi lên vẻ hoảng sợ. Khí tức hắn trở nên ủ rũ, bàn tay vừa rồi va chạm vào quang mạc đã máu thịt bầy nhầy, huyết chảy ròng ròng.
Mọi người kinh hãi, cũng may là không hề khinh cử vọng động.
- Thần binh thông linh, sẽ tự mình chọn chủ, cần trao đổi, người có duyên mới có thể có được.
Lưu Vân Xuyên cắn chặt răng, ánh mắt nóng như lửa đốt.
Thần binh như vậy, những lợi ích vô thượng mà lão tổ lưu lại, có được sẽ tung hoành ngay đương thời, dụ hoặc này ai có thể chống đỡ?
- Oành!
Trên người lôi quang dao động, Lưu Vân Xuyên muốn thử. Hắn bố trí lôi điện chiến giáp, bàn tay cũng được bao trùm, xuất hiện trước thần binh. Bàn tay hắn từ từ đẩy tới, thử dò xét trao đổi, mong muốn có được.
- Oành!
Một cổ lực lượng mênh mông cuồn cuộn bạo phát, vô số kiếm quang đồng thời trút xuống, đột nhiên xung kích tới với tốc độ cực nhanh.
Lưu Vân Xuyên chuẩn bị kỹ càng, nhưng thời khắc này vẫn bị đánh bay, trong miệng máu tươi dâng trào, lôi điện chiến giáp trên người cũng trở nên mờ đi không ánh sáng, xuất hiện không ít vết nứt, đập mạnh xuống mặt đất.
- Oành!
Một chớp mắt tại nơi này, một phiến quang mang màu vàng óng ánh bạo phát. Bóng hình xinh đẹp của Mộ Dao bổ nhào tới, từ trong thân thể mềm mại của nàng đột nhiên kim quang ngập trời càn quét ra, thân thể cũng biến hóa quỷ dị, làn da toàn thân tràn ngập hào quang màu vàng óng, một cổ khí thế ác liệt khó có thể hình dung khuếch tán ra.
Trong một tích tắc, từng đạo quang huy màu vàng quỷ dị lan tràn ra trên cơ thể Mộ Dao, trong xương cốt toàn thân cũng truyền ra tiếng vang 'Bùm bùm ', song chưởng như đang bành trướng, kim quang tràn ngập, trên lòng bàn tay có kim quang y hệt linh vũ di chuyển.
Một cổ yêu khí uy áp đáng sợ cuồn cuộn khuếch tán ra xung quanh. Sau lưng nàng cũng ngưng tụ thành hư ảnh của một con Kim Sí Đại Bằng khổng lồ, to hơn mười trượng.
Hết thảy nhanh như tia chớp, ngay thời khắc thân thể Lưu Vân Xuyên bị đánh bay, Mộ Dao đã tới, hoàn toàn hòa vào cùng hư ảnh của Kim Sí Đại Bằng sau lưng, giống như hóa thân thành một con Kim Sí Đại Bằng thật sự.
Kim quang ngập trời, thời khắc này Mộ Dao như Đại Bằng chân chính hàng lâm, phất tay vươn ra, tầng tầng lớp lớp linh vũ màu vàng hệt như lân phiến sắc bén, gào thét hướng tới quang mạc.
- Vèo... oo. Vút.
Trên quang mạc, một phiến kiếm quang chấn động, lướt ầm ầm tới.
- Keng keng...
Sắt thép nổ vang, hỏa tinh bắn tung toé, mắt trần có thể nhìn thấy được. Bàn tay lân phiến hệt như Đại Bằng của Mộ Dao nát vụn, trên người cũng bị kiếm quang bao phủ.