← Quay lại trang sách

Chương 578

Trong lúc vội vã, song chưởng của Mộ Dao hệt như cánh chim Đại Bằng bao phủ chung quanh, bao phủ thân thể.

- Keng keng...

Một áng lửa giao nhau, Mộ Dao bị đánh bay, hộc máu rơi xuống đất.

Khi bò người lên, Mộ Dao khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tóc tai bù xù, trên người vết thương chồng chất, vết máu loang lổ, trông thảm hại vô cùng.

- Thật mạnh, không có lực đoạt lấy!

Tô Dật là người biết rõ thực lực của Mộ Dao nhất, không ngờ cũng bị trọng thương thảm hại như vậy, điều này khiến cho Tô Dật chắt lưỡi, xem ra những gì Thần Kiếm môn lão tổ lưu lại tuyệt đối không thể dùng lực để đoạt.

- Bảo vật sẽ tự mình chọn chủ, người có duyên mới có được.

Tô Dật suy nghĩ, trong mắt đầy ưu tư, từ từ đi về phía thạch đài. Hắn cũng muốn thử xem sao.

Lưu lại ở Thần Kiếm môn, trước hết Tô Dật cũng bởi vì lợi ích vô thượng này.

Giờ phút này lợi ích đang ở trước mắt, đối với Tô Dật mà nói không chỉ là dụ dỗ, nếu như đã đến rồi thì tất phải tranh thủ.

- Hừ.

Nhìn Tô Dật tiến lên, trong mắt Vân Lăng Phong âm thầm lướt qua hàn quang. Một nụ cười lạnh khẽ nhếch, tốt nhất là tiểu tử này bị trọng thương, tốt nhất là gặp nạn chết luôn.

Lợi ích vô thượng, muốn có thì có được một cách dễ dàng hay sao?

Tô Dật đến trước thạch đài, mắt nhìn một thanh thần binh đỏ thẫm như máu trong quang mạc, trong mắt có quang mang bắt đầu khởi động.

Đây là những gì mà Thần Kiếm môn lão tổ lưu lại, có lẽ có truyền thừa của toàn thân Thần Kiếm môn lão tổ ở trong đó. Nếu như có được, đây chính là lợi ích vô thượng.

- Cần trao đổi, bảo vật sẽ tự mình chọn chủ, không thể lực đoạt...

Tô Dật tự lẩm bẩm, thần sắc trang nghiêm, trong đầu có một cổ lực lượng linh hồn vô hình lan tràn ra, tới gần quang mạc, muốn kết nối với thần binh, dùng ngữ khí trao đổi.

Thận trọng! Tô Dật không dám có bất kỳ sự khinh thường nào.

Đây là lực lượng linh hồn, một khi linh hồn bị thương còn nghiêm trọng hơn hơn nhiều so với nhục thân bị thương.

Đây cũng là lý do khiến cho tất cả mọi người đều kiêng kỵ Ngự Hồn Sư.

Trình độ công kích của Ngự Hồn Sư rất lớn, đều là trực tiếp công kích linh hồn, hoặc là thế công trong võ đạo có ẩn chứa thế công linh hồn.

Một khi linh hồn bị thương, nhẹ cũng ảnh hưởng đến tu hành sau này.

Quyết đấu đỉnh cao cuối cùng của Vạn Kiếm đại hội, Vân Lăng Phong dù sao cũng rất tự tin thế công linh hồn của chính mình.

Nhưng hiện tại Vân Lăng Phong không hề biết rằng linh hồn của Tô Dật cường hãn tới mức nào, so với nhục thân chỉ có hơn chứ không kém.

Thiên Nguyên yêu hồn quá mức biến thái, bởi vậy Vân Lăng Phong mới bại thê thảm trước Tô Dật như vậy.

Một luồng lực lượng linh hồn vô hình từ từ tiến tới gần quang mạc, Tô Dật cẩn thận cảnh giác.

Lực lượng linh hồn vô hình tiến tới gần quang mạc, trong sự thận trọng của hắn, không hề dẫn tới động tĩnh nào trên quang mạc.

Lực lượng linh hồn của Tô Dật xuyên thấu qua quang mạc, tới gần thần binh trên thạch đài.

Đây là do sau khi Tô Dật tu luyện thành Thiên Nguyên yêu hồn mới có thể làm được như thế, nếu không thì lực lượng linh hồn cũng không đủ phóng ra ngoài như vậy.

- Ông.

Thần binh nổ oành đùng, bị lực lượng linh hồn vô hình của Tô Dật chạm vào, lập tức phát ra tiếng ngân vang, trên thân kiếm đỏ thẫm như máu, phù văn cổ xưa quanh quẩn dao động.

- Tạch....

Bỗng dưng thạch đài phát ra tiếng vang, thần binh đang chìm xuống, muốn ẩn vào trong thạch đài lần nữa.

- Không được.

Ánh mắt Tô Dật trầm xuống, nếu thần binh rụt về, vậy coi như là phí công nhọc sức rồi, lập tức trong đầu giải phóng lực lượng linh hồn, lực lượng linh hồn vô hình trở nên tuôn mạnh hơn ra, quấn quanh ở trên thần binh.

- Ông.

Thần binh lại chấn động, dường như là nhận lấy ảnh hưởng nào đó, quang mang đỏ thẫm như máu càng rực rỡ hơn, khí tức bắt đầu khởi động, như muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của lực lượng linh hồn của Tô Dật.

Thật vất vả lắm mới có được sự liên lạc cùng thần binh này, làm sao Tô Dật có thể nguyện ý bỏ qua? Lực lượng linh hồn của hắn dâng trào, quấn chặt quanh thần binh.

- Oành!

Quang mang càng trở nên rực rỡ trên thần binh. Quang mang đỏ thẫm như máu bộc phát, khí tức vô hình trung đáng sợ hơn, bao phủ bốn phía làm hào quang không ngừng dao động, nổi lên từng gợn sóng kịch liệt.

- Ầm ầm...

Toàn bộ ngọn núi khổng lồ thời khắc này cũng lắc lư theo, đất rung núi chuyển.

- Tô Dật sắp thành công rồi sao?

- Chẳng lẽ Tô Dật đang giao lưu trao đổi với thần binh?

Nhìn động tĩnh bực này, mọi người đều kinh ngạc. Lưu Vân Xuyên, Mộ Dao, Kiếm Thập Nhất cũng âm thầm biến sắc, lộ vẻ động lòng.

Trong mắt Vân Lăng Phong âm thầm trào ra hàn ý. Hàn quang trong ánh mắt đã chuyển hoán trở thành kinh ngạc, thần tình lập tức biến sắc.

- Vèo...

Vân Lăng Phong không an tĩnh được nữa rồi, thân ảnh lướt ra ngoài, hắn sợ Tô Dật thật sự trao đổi được với thần binh. Dù sao trên người tiểu tử này có quá nhiều chỗ quỷ dị, lợi ích vô thượng này tuyệt đối không thể rơi vào tay của kẻ khác.

Trước quang mạc, Vân Lăng Phong âm thầm cắn chặt răng, một tiểu ngọc bình tự nhiên xuất hiện trong tay, bàn tay bóp nát bình ngọc, một giọt máu tràn ra, rơi vào lòng bàn tay.

- Oành!

Giọt máu này lại bạo phát ra quang mang sáng chói, dường như muốn tan vào lòng bàn tay của Vân Lăng Phong, huyết quang như ánh mặt trời, một cổ khí tức cổ xưa tràn ngập.

Vân Lăng Phong lấy tay ra, bàn tay chọc thẳng vào quang mạc.

Bỗng dưng, quang mạc kích động như nổi lên sóng thần vậy.

Trên quanng mạc, từng cổ quang mang bạo phát rực rỡ như vô số kiếm quang lướt ầm ầm ra.

Nhưng thời khắc này, từ lòng bàn tay của Vân Lăng Phong lại có một phiến huyết quang ngập trời, như là một vầng huyết nguyệt hàng lâm, có thể lan tràn hết thảy, từ từ leo lên trên quang mạc.

Đồng thời trong lúc đó, thần binh trên thạch đài dường như nhận lấy sự dẫn dắt nào đó, truyền ra chấn động kịch liệt, rung chuyển rào rào.

Quang mạc càng thêm chói mắt, thần binh vốn muốn rút về thạch đài lại lần nữa bay lên, dường như muốn tránh thoát khỏi thạch đài.

- Ken két...

Trên thạch đài cổ xưa, bí vân phù hào thần bí phát sáng, một cổ khí tức thật lớn dao động, giống như muốn trói buộc thần binh.

Nhưng rốt cuộc bốn phía bắt đầu rạn nứt, xuất hiện cái khe.

- Đây là chuyện gì xảy ra, hình như Vân Lăng Phong cũng đang giao lưu trao đổi với thần binh?

- Vân Lăng Phong tựa hồ có chút không bình thường a, huyết quang ấy có chỗ quỷ dị!

Nhìn độn tĩnh mà Vân Lăng Phong gây ra, Cung Thất, Anh Thiển Thiển, Âu Lạc và những người khác bên ngoài màn hào quang nhìn thấy rõ ràng, đồng thời chấn kinh.

Lưu Vân Xuyên, Kiếm Thập Nhất còn có Mộ Dao ở bên trong màn hào quang còn kinh ngạc hơn nữa.

- Ông.

Rất nhanh, thần binh bay lên, thoát khỏi thạch đài cổ xưa, kiếm minh phong lôi, xích quang như máu bạo phát.

Thời khắc này quang mạc ở bốn phía thạch đài cổ xưa cũng lập tức vỡ nát từng khúc, biến mất không thấy đâu nữa.

Thấy thế, trong đôi mắt của Vân Lăng Phong ngầm lộ vẻ hoan hỉ.

"Dựa vào ngươi cũng muốn có được thần binh của lão tổ sao?"

Mắt nhìn Tô Dật ở bên cạnh, Vân Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, thân ảnh nhất thời cấp tốc bước ra, bàn tay tràn ngập huyết quang, chộp lấy thần binh mà đi.

Tô Dật một mực kinh ngạc, lực lượng linh hồn vô hình gắn kết qua lại cùng thần binh có thể cảm giác rất rõ ràng, thời khắc này trên người Vân Lăng Phong có một cổ khí tức cực kỳ quái dị.

Huyết quang quỷ dị như vậy, như có thể trao đổi với thần binh.

Nhưng lợi ích vô thượng đang ở trước mắt, trơ mắt nhìn người khác có được, đây không phải là tính tình của Tô Dật.

- Vèo...

Ngay lúc thân ảnh Vân Lăng Phong bước ra, đồng thời Tô Dật cũng lướt tới, không hề bảo lưu lại chút nào, Phù Diêu Bách Biến Bộ thi triển đến cực hạn, kéo lên một phiến tàn ảnh, dẫn đầu tới trước, một tay chộp thẳng tới thần binh.