Chương 579
Vút.
Nhưng cũng vào lúc này, một đạo chỉ ấn hàn quang ác liệt từ sau lưng Tô Dật lướt tới.
Sức lực sắc bén làm cho Tô Dật dựng tóc gáy, không thể không ngăn trở.
Tô Dật biết người xuất thủ là Vân Lăng Phong, lật tay vỗ ra một đạo chưởng ấn, nguyên khí tiết ra ngoài ngưng tụ thành nguyên khí quang thuẫn.
- Xoẹt.
Kình phong đụng nhau, nguyên khí kích động, bốn phía có đá vụn nổ tung.
- Tiểu tử, lợi ích vô thượng không có duyên với ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách có được nó.
Âm thanh của Vân Lăng Phong lạnh lùng truyền ra, khóe miệng nhếch lên chút cười lạnh, thân ảnh nhân cơ hội lướt tới, bàn tay che lấp bằng huyết quang quỷ dị trực tiếp nắm lấy chuôi kiếm.
- Ông.
Thần binh nổ oành đùng, leng keng không nghỉ, dường như có một cổ uy năng lớn lao muốn đánh bay bàn tay của Vân Lăng Phong.
Bàn tay quỷ dị của Vân Lăng Phong tràn ngập huyết quang, bạo phát ra quang mang chói mắt. Chính vào lúc này, huyết quang như mang theo một khí tức đồng nhất, bao trùm trên chuôi kiếm.
Đồng thời ánh mắt của Vân Lăng Phong tràn đầy vui mừng, lập tức nắm chắc lấy chuôi kiếm.
- Oành!
Một cái chớp mắt, toàn bộ ngọn núi hùng vĩ bị chấn động, đất rung núi chuyển.
Bên ngoài Thần Kiếm cốc, Tư Đồ Lưu Vân và mấy vị trưởng lão một mực không hề rời đi, cùng khẩn trương chờ đợi.
- Oành!
Toàn bộ Thần Kiếm cốc bỗng dưng chấn động, từ sâu trong hư không gió mây cuồn cuộn, dọc theo biên giới của toàn bộ Thần Kiếm cốc bát ngát bốc lên sương mù.
- Bành.
Ngay sau đó có một tiếng vang thật lớn, vang dội như kinh lôi kinh thiên động địa, quanh quẩn khắp cả Thần Kiếm môn.
Hào quang óng ánh bay lên trời từ trong Thần Kiếm cốc. Một cổ khí tức vô cùng tận lấy Thần Kiếm cốc làm trung tâm, càn quét tới bốn phía. Toàn bộ Thần Kiếm môn đều vì thế mà kinh động.
- Sưu sưu...
Ở trong Thần Kiếm môn, vô số thân ảnh lướt ra ngoài, men theo khí tức đưa mắt nhìn nơi phát ra nó.
- Ầm ầm.
Chỗ ấy đất rung núi chuyển, phong khởi vân dũng, có sấm sét ì đùng như có con vật đáng sợ nào đó đang thức tỉnh.
- Đó là cái gì, đã xảy ra chuyện gì?
Từng tiếng hô cả kinh truyền ra, khí tức đáng sợ này làm cho đệ tử Thần Kiếm môn sợ hết hồn hết vía.
Có thân ảnh bay lên không, phá vỡ hư không mà đi, lập tức xuất hiện ở bên ngoài Thần Kiếm cốc.
Lần lượt từng thân ảnh xuất hiện, khí tức cường đại, trên người quang mang dao động như trăng sáng hàng lâm.
Từng ánh mắt kinh ngạc nhìn bên trong Thần Kiếm cốc, người tới đều là trưởng lão cường giả của Thần Kiếm môn.
- Động tĩnh lớn như vậy, trước nay không hề có. Chẳng lẽ có người đã có được thần binh của lão tổ?
Có trưởng lão cường giả kích động không thôi, ánh mắt phát run, vô cùng khẩn trương.
Mỗi lần đệ tử tiến vào Thần Kiếm cốc, chưa bao giờ dẫn tới động tĩnh như vậy.
Hoặc có thể lần này đúng thật có đệ tử đã có được những gì lão tổ lưu lại.
- Có người đã có được lợi ích vô thượng, đã có được vật lão tổ lưu lại. Thần Kiếm môn ta lần này thật sự sẽ đại hưng rồi sao?
Có Thần Kiếm môn lão nhân cường giả kích động không thôi.
Thân ảnh của Bạch Minh Sơn trưởng lão cũng xuất hiện ở hư không, đưa mắt nhìn động tĩnh trong Thần Kiếm cốc, trong mắt có quang mang lập lòe.
- Ông ông...
- Ô ô...
Trên ngọn núi bao la hùng vĩ, thời khắc này quang mang ngập trời, cả ngọn núi đang lung lay sắp đổ.
Thần binh đã bị Vân Lăng Phong nắm trong tay, thân ảnh theo thần binh trôi lơ lửng nơi tầng trời thấp, hai chân cách mặt đất.
Thần binh leng keng, phù hiệu bí vân cổ xưa quanh quẩn, quang mang đỏ thẫm như máu gắn kết qua lại cùng Vân Lăng Phong, khí tức khiếp người phóng lên cao, chấn động hư không.
Trên bàn tay Vân Lăng Phong, huyết quang và thần binh gắn kết qua lại.
Tự nhiên, trong hai tròng mắt của Vân Lăng Phong có một nửa đỏ thẫm như máu, một nửa nổi lên đốm đen ô quang, tỏ ra cực kỳ quỷ dị khiếp người.
- Ầm ầm...
Trên hư không, sấm sét ì đùng hệt như ngày tận thế.
Cả ngọn núi rộng rãi khổng lồ như muốn rạn nứt, bắn ra quang mang vô tận, xen lẫn là một cổ khí tức đáng sợ khiếp người.
- Ông ông.
Trên từng tòa thạch đài, bảo kiếm đồng loạt réo vang, quang hoa tràn ngập, vang tận mây xanh.
- Ken két...
Quang tráo vốn ngăn cản Âu Lạc, Anh Thiển Thiển, Cung Thất và những người khác ở bên ngoài, lúc này cũng lập tức rạn nứt biến mất không thấy đâu nữa.
- Bịch bịch...
Màn hào quang biến mất, một cổ lực lượng cường đại xung kích càn quét tới bốn phương, hệt như cơn lốc, khiến cho mọi người không ai không bị đẩy lui liên tiếp.
Lưu Vân Xuyên, Mộ Dao, Kiếm Thập Nhất cũng không ngoại lệ, lảo đảo lui về phía sau.
Lực lượng xung kích này quá lớn, khí tức thật khiếp người, không thể nào chống đỡ.
- Lợi ích vô thượng, lão tổ thần binh đã bị Vân Lăng Phong thu hoạch được rồi sao?
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này, đều cho rằng Vân Lăng Phong đã thu được những gì lão tổ lưu lại.
- Tô Dật đang làm cái gì, chẳng lẽ hắn còn muốn tranh một hồi sao?
Nhạc Sơn Hà hô lên cả kinh, trong cơn lốc năng lượng xung kích ấy, thời khắc này còn có người vẫn đứng vững như bàn thạch, hai chân đều lún vào trong mặt đất nham thạch, bốn phía rạn nứt thành khe, không chịu lui về phía sau.
Thân ảnh ấy, không phải Tô Dật còn có thể là người nào.
Từng tia mắt lập tức đổ dồn về phía Tô Dật.
Năng lượng xung kích quỷ dị nhất chính là xen lẫn khí tức khiếp người ấy, ảnh hưởng đến linh hồn khiến cho mọi người không thể chống đỡ.
Tô Dật không chịu lui về phía sau, lợi ích vô thượng ngay trước mặt, bỏ qua thật đáng tiếc.
Nếu như không có duyên phận, vậy thì cưỡng cầu.
Quản chi có phải là có duyên phân hay không, nếu có thể có được, vậy thì cứ lấy được rồi nói sau.
Tính cách của Tô Dật vốn là như thế.
Lợi ích vô thượng này có duyên với mình là tốt nhất, nếu thật sự vô duyên, vậy chiếm đoạt được thì bản thân mình cũng cao hứng.
Khí tức khiếp người ảnh hưởng đến linh hồn, nhưng Tô Dật còn có thể chống đỡ, trong đầu có Thiên Nguyên yêu hồn.
- Oành!
Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, khí tức uy nghiêm hủy diệt trào ra, đi từng bước một tới cơn lốc năng lượng.
Bước ra từng bước một, mặt đất nơi bàn chân Tô Dật lún xuống, nham thạch rạn nứt dọc theo bàn chân.
Càng đến gần, lực lượng xung kích đáng sợ kia càng lớn.
Nếu không phải Tô Dật có Kim Cương Chi Thể các loại..., thời khắc này nhục thân của hắn hẳn phải bị xé rách rồi.
- Người này cũng thật là đáng sợ a.
Âu Lạc chắt lưỡi, sợ hết hồn hết vía.
- Tuyệt đối là mãnh nhân a.
Tần Phóng tặc lưỡi, hắn biết rõ cơn lốc năng lượng kia đáng sợ như thế nào.
- Chẳng lẽ người này muốn cưỡng đoạt sao?
Bộ dáng Lưu Vân Xuyên trông thật thảm hại, trong con ngươi nổi lên lôi quang nhàn nhạt, nhìn động tác của Tô Dật dường như muốn cưỡng đoạt thần binh của lão tổ đã rơi vào trong tay Vân Lăng Phong, cũng chắt lưỡi không dứt.
Loại bảo vật này, người có duyên mới có được, sẽ tự mình chọn chủ, không cách nào cưỡng cầu.
- Thần binh của lão tổ vẫn chưa xác định là của Vân Lăng Phong, ai cũng có thể tranh đoạt.
Tư Đồ Mục Dương bĩu môi, hắn rất không cao hứng.
Cái gì gọi là cưỡng đoạt, thần binh của lão tổ còn chưa xác định là của Vân Lăng Phong, ai cũng có tư cách tranh đoạt.
Khoảng cách không bao xa, Tô Dật đến trước thần binh, trong con ngươi tràn ngập xích quang.
Thần binh nổ oành đùng, phát ra quang mang chói mắt.
Hai tròng mắt của Vân Lăng Phong bị bao trùm bởi quang mang đỏ như máu, lộ ra đốm đen ô quang khiếp người, như lâm vào một loại trạng thái quỷ dị nào đó, gắn kết qua lại cùng thần binh, như không hề thấy Tô Dật vậy.
Tô Dật ngước mắt, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong cơ thể tới cực hạn, một cổ khí tức trào ra, bá đạo ác liệt, uy nghiêm hủy diệt. Hắn phóng người nhảy lên, cũng chộp tới thần binh.
- Xoẹt.
Bàn tay Tô Dật đồng thời giữ tại chuôi kiếm, một lực cản cũng ngay lập tức kéo tới mãnh liệt.