Chương 580
Oành!
Trong cơ thể Tô Dật, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công như nhận được sự khiêu khích, khí tức bạo phát, cưỡng ép bao phủ thần binh, muốn lướt qua.
Nhưng cũng tại lúc này, từ bên trong thần binh, một cổ khí tức ngập trời khiếp người như ma khí ào ào cuốn tới, xông thẳng vào trong cơ thể của Tô Dật, thẳng tới đầu óc Tô Dật.
Trong nháy mắt, Tô Dật thấy được cảnh tượng thây nằm khắp nơi, vực sâu vô tận, quỷ khóc thần hào, hết thảy đều bị phá hủy sụp đổ thật đáng sợ.
Cảnh tượng này không giống như cảnh tượng mà Tô Dật nhìn thấy trong phá kiếm.
Tuy rằng những cảnh tượng đáng sợ khiếp người như vậy, nhưng giờ phút này hết thảy cảnh tượng đều tà ác hơn nhiều.
Trong phá kiếm sau lưng, Tô Dật từng thấy cảnh tượng gần như vậy, nhưng có sát ý ngập trời.
Mà khí tức này lại là ma khí ngập trời, ăn mòn hết thảy.
Trong nháy mắt, khí tức này xông vào cơ thể như muốn phá hủy hết thảy, tràn vào trong Thiên Nguyên yêu hồn của Tô Dật, làm cho Thiên Nguyên yêu hồn của Tô Dật cũng không thể cản trở.
- Oành!
Không gian thần bí trong đầu Tô Dật đang yên lặng đã có động tĩnh, một cổ khí tức nóng rực bạo phát ra, quang mang vạn trượng, cuốn ra từ trong đầu óc, trong nháy mắt phá hủy ma khí thao thiên ấy.
Ma khí thao thiên tựa hồ cực kỳ kiêng kỵ đối với khí tức trong không gian thần bí, tỏ ý sợ hãi, lập tức cấp tốc thối lui như thủy triều.
- Oành!
Một cổ dư âm cự lực xung kích trong cơ thể Tô Dật, khí tức đáng sợ càn quét ra.
Tô Dật đem hết khả năng chống lại, nhưng cũng không cách nào chống đỡ.
Tô Dật bắt đầu hoảng sợ trong lòng. Trong cơ thể hắn, khí huyết cuồn cuộn. Hắn phải phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng lập tức bị đánh bay, rơi xuống mặt đất.
- Phốc...
Trong miệng hộc máu, Tô Dật bị trọng thương, trọng thương thật sự.
Bên trong thần binh ẩn chứa lực lượng quá lớn, khiến cho Tô Dật không thể chịu đựng nổi.
Quang mang đỏ như huyết trong mắt của Vân Lăng Phong chợt động, dường như cũng vừa mới chịu ảnh hưởng bởi động tĩnh của Tô Dật, trong tròng mắt có đốm đen ô quang nhàn nhạt. Hắn nhìn Tô Dật trọng thương đứng lên, trong mắt bao phủ một cổ sát ý không hề che dấu.
- Xùy.
Vân Lăng Phong xuất thủ, cầm thần binh trong tay trực tiếp lướt xuống, thân ảnh vào giờ khắc này hệt như tia chớp, trong nháy mắt đến trước người Tô Dật, đâm thẳng tới một kiếm.
- Ngươi không có tư cách tranh đoạt thần binh. Tiểu tử, chết đi!
Vân Lăng Phong quát lạnh một tiếng, sát ý tuôn mạnh ra, thần binh cầm chắc trong tay, đã tới trước người Tô Dật.
Ánh mắt Tô Dật chấn động, đã không có lực tránh thoát. Thân bị trọng thương, hắn chỉ có thể dùng toàn bộ nguyên khí trên toàn thân vận chuyển ngưng tụ ra trước người, cấp tốc lui lại.
- Vân Lăng Phong ngươi làm cái gì?
Xa xa, Tư Đồ Mục Dương hét lớn một tiếng, thân ảnh nhanh chóng lướt tới, muốn tương trợ.
- Xoẹt...
Quá nhanh, nguyên khí quang tráo trước người Tô Dật như đậu hũ trước thần binh, vỡ nát từng khúc.
Sát ý trong mắt Vân Lăng Phong khuyếch đại trước hai mắt Tô Dật, khí tức trên người thời khắc này như đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần, khí thế tăng mạnh, thần binh đỏ thẫm như máu, khí tức ngập trời, đâm thẳng vào lồng ngực của Tô Dật.
- Vèo... oo....
Thần binh như điện, xuyên qua ngực Tô Dật, thời khắc này Kim Cương Chi Thể trên người Tô Dật cũng khó cản trở thần binh.
- Phốc...
Trong miệng Tô Dật dâng đầy máu tươi, trong thần binh ấy lại lần nữa có một cổ ma khí thao thiên đáng sợ tràn vào, muốn phá hủy hết thảy.
Trong đầu Tô Dật, không gian thần bí lại lần nữa bạo phát quang mang vạn trượng, lan tràn ra, phá hủy toàn bộ ma khí xông vào cơ thể Tô Dật.
- Tô Dật lão đại!
Tư Đồ Mục Dương hô lên cả kinh, thân thể bị đánh bay, hắn không thể đến gần cơn lốc năng lượng đáng sợ ở phía trước kia.
Mộ Dao, Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Lưu Vân Xuyên...
, từng người đều trở nên kinh hãi.
- Ha ha, ngươi lấy cái gì mà tranh với ta, chết đi!
Vân Lăng Phong lớn tiếng cười lạnh, rút kiếm ra, đá bay thân thể Tô Dật.
- Ầm ầm.
Thân thể Tô Dật đập mạnh xuống thạch đài, ngực chảy máu, huyết chảy dạt dào.
- Thần binh Xích Long từ nay về sau thuộc sở hữu của ta!
Vân Lăng Phong không để ý tới Tô Dật nữa, trong lòng đã xem Tô Dật là một người chết, huy kiếm mà đứng. Trên thần binh, xích quang như máu, quang mang như chiếu rọi toàn bộ Thần Kiếm cốc.
- Ông ông.
Trên thạch đài, từng thanh bảo kiếm nổ oành đùng leng keng, quang mang tràn ngập, kiếm khí dao động ác liệt như đang triều thánh vậy.
- Oành!..
Ngọn núi hùng vĩ lắc lư, hư không bốn phía bắt đầu nổi lên biến hóa quỷ dị, không gian vặn vẹo hệt như bánh quai chèo.
Một luồng khí tức đáng sợ cũng lan tràn ra khi Tô Dật đập xuống thạch đài, một cổ quang mang chói mắt từ cái khe rạn nứt phun ra bốn phương.
- Ầm ầm...
Từng cái khe to bằng cánh tay nứt ra từ sườn núi rộng lớn, càng lúc càng lớn, cự thạch lăn xuống ầm ầm, khí tức càng lúc càng đáng sợ.
- Ông ông.
Những bảo kiếm kia nổ oành đùng, bắt đầu phóng ra ngoài, hoa quang tràn ngập, xoay quanh trên hư không.
- Không xong, dường như muốn sụp đổ rồi.
Cố Thần Hữu hô lên cả kinh, giờ phút này sườn núi khổng lồ sắp sửa sụp đổ.
- Những bảo kiếm này đều phi phàm, người có duyên mới có được.
Ty Tu Viễn lên tiếng, giờ phút này một số bảo kiếm dường như đã có động tĩnh, tâm thần trao đổi với bảo kiếm.
- Vút.
Một thanh bảo kiếm tràn ngập hoa quang, uy áp khuếch tán, lập tức rơi xuống.
- Ty Tu Viễn đã có được cơ duyên.
Mọi người đều chớp động hai mắt, quả thật Ty Tu Viễn đã có được cơ duyên.
Tuy rằng lần này mục tiêu của tất cả mọi người đều là lợi ích vô thượng, đều là những gì lão tổ lưu lại.
Nhưng thời khắc này thần binh ấy đã rơi vào trong tay Vân Lăng Phong, mọi người chỉ có thể lùi lại mà cầu vật khác.
Nếu có thể có được bảo kiếm như hắn, chuyến đi này cũng không tệ.
Lần lượt từng thân ảnh lập tức giao lưu trao đổi với bảo kiếm, hy vọng có thể có thu hoạch.
- Ông.
Từng thanh bảo kiếm réo vang, hoa quang lập lòe, thật đúng là có động tĩnh, không ngừng có bảo kiếm bạo phát quang mang óng ánh, rơi vào phía trước mọi người.
- Tô Dật lão đại.
Tư Đồ Mục Dương lớn tiếng la lên, bố trí Ngự Phong chiến giáp trên người, nhưng cũng không cách nào tiếp cận tới trước, bị đánh bay, trong miệng không ngừng chảy máu.
Hai nàng Mộ Dao và Cung Thất lúc này thần sắc đều ngưng trọng.
Dĩ nhiên các nàng đang thử thăm dò tới gần, nhưng cũng không làm nên chuyện gì, thấy có người trao đổi với bảo kiếm, có được cơ duyên, bấy giờ mới âm thầm lui về phía sau.
- Ầm ầm...
Toàn bộ sườn núi hùng vĩ bao la cuối cùng cũng bắt đầu sụp đổ hoàn toàn, đất rung núi chuyển, khí tức ngất trời, vô số quang mang xông thẳng lên trời.
Cự thạch đổ xuống, sườn núi trút xuống, sụp đổ lan đi khắp bốn phương, che khuất hết thảy.
Sườn núi sụp đổ từ trên xuống dưới, vô số cự thạch lăn như mười vạn thú triều tuôn chạy, cảnh tượng trời long đất lở cực kỳ kinh người.
- Không xong rồi!
Lưu Vân Xuyên, Cố Thần Hữu và những người khác sắc mặt đại biến, cuối cùng dùng dư lực nguyên khí hóa hình, trôi lơ lửng giữa không trung.
- Tô Dật lão đại.
Tư Đồ Mục Dương xót xa hô lên, hai cánh sau lưng Ngự Phong chiến giáp vỗ mạnh, muốn vọt vào trong sườn núi sụp đổ, muốn cứu Tô Dật thoát ra.
Thân ảnh Mộ Dao, Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Lưu Vân Xuyên cũng chân đạp nguyên khí hóa hình hoặc Man Yêu thú xuất hiện, dường như cũng muốn cứu Tô Dật, nhưng không cách nào tiếp cận được.
Âu Dương Nhiên cũng tới gần thêm nữa, Tô Dật đã cứu hắn, thời khắc này hắn không lui về phía sau.
Sườn núi trút xuống 'Ầm ầm', khí tức xông lên trời, nhưng không ai có cách nào tới gần.