Chương 588
Nhưng Bạch Minh Sơn đã sớm chuẩn bị, lòng có chỗ dựa vào, giờ phút này lòng dũng cảm tăng thêm không nhỏ, mắt nhìn Tô trưởng lão, cũng không quanh co lòng vòng, nói ra:
- Tô trưởng lão, theo ta được biết, Tô Dật kia là đệ tử thân truyền của ngươi. Hắn vận khí không tốt, tranh đoạt lợi ích vô thượng bị hao tổn ở trong Thần Kiếm cốc, đó là mệnh của hắn. Lăng Phong có được lợi ích vô thượng do lão tổ lưu lại, là tương lai Thần Kiếm môn ta, do lỡ tay giết lầm Tô Dật kia, so với tương lai Thần Kiếm môn ta cũng không phải là chuyện gì to tác a.
Tô trưởng lão ngước mắt, ánh mắt ba động nhàn nhạt, trầm mặc trong giây lát, khiến cho chín người trên hư không cũng âm thầm không hiểu.
- Ha ha ha ha ha.
Bỗng dưng, Tô trưởng lão đột nhiên cất tiếng cười. Tiếng cười nghe giống như tiếng sấm sét gầm không ngừng, khiến cho toàn bộ hư không và cả Kiếm phong thứ mười lăm đều chấn động.
Âm thanh ngút trời, chấn động thương khung, làm cho chín bóng người trên hư không càng đại biến sắc mặt, thân thể cũng phát run, suýt chút nữa thì rơi xuống.
- Chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên phát sinh động tĩnh kinh người, Thập Ngũ Kiếm phong và đệ tử Kiếm phong bốn phía đều phóng người ra, nhìn theo nơi phát ra khí tức đáng sợ ấy.
- Tô trưởng lão, ngươi có ý tứ gì?
Bạch Minh Sơn trưởng lão phát run, thần sắc rất chật vật, sắc mặt âm trầm, nhưng đối mặt với Tô trưởng lão giờ phút này lại có chút phát run một cách vô thức, trong lòng bất an.
- Đúng vậy a Tô trưởng lão, có chuyện gì từ từ nói, cũng đừng làm cho tiểu bối chế giễu.
- Tô trưởng lão bớt giận, có chuyện từ từ nói.
- Tô trưởng lão, hết thảy lấy đại cục làm trọng a. Vân Lăng Phong có được vật mà lão tổ lưu lại, đó là lợi ích vô thượng, là tương lai của Thần Kiếm môn ta.
Trên hư không, mấy lão nhân kia cũng nhất thời sắc mặt ngượng ngùng, dàn xếp khuyên can Tô trưởng lão.
Mấy người này đều là Thần Kiếm môn trưởng lão.
Bọn họ xuất hiện ở đây chính là sợ sau khi Tô trưởng lão xuất quan sẽ tìm Kiếm phong thứ mười lăm gây phiền phức.
- Các ngươi nói thật hay, giờ phút này sao lại tạo trận thế như vậy? Vân Lăng Phong tâm thuật bất chính kia là trọng yếu, vậy mạng của Tô Dật tiểu tử thì không đáng tiền thật sao?
Tô trưởng lão im bặt tiếng cười, gương mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo.
Lão là ai, là Kiếm Diêm La Tô Cuồng Ca.
Suy nghĩ trong lòng những người này, làm sao Tô trưởng lão lại không hiểu thấu.
- Cái này…
Có trưởng lão ngượng ngùng, khó mà lên tiếng giải bày.
- Lời tuy như thế, nhưng chúng ta thân là Thần Kiếm môn trưởng lão, càng lấy đại cục làm trọng, mong Tô trưởng lão cũng lấy đại cục làm trọng.
Có một lão nhân hơi cắn răng, cố nén kiêng kị trong lòng, lên tiếng khuyên giải Tô Cuồng Ca trưởng lão.
- Ha ha ha ha.
Tô Cuồng Ca trưởng lão lại cười. Tiếng cười vút lên tầng trời, giống như sấm sét đinh tai nhức óc, quanh quẩn hư không, lan tràn ra toàn bộ Thần Kiếm môn.
- Sưu sưu.
Rất nhiều hình bóng từ bên trong Thần Kiếm môn lướt tới, ánh mắt đều nhìn theo nơi phát ra tiếng cười ấy.
- Tô Dật, mạng của tiểu tử ngươi thật đúng là không đáng tiền a.
Tô Cuồng Ca trưởng lão càng cười lớn, thần sắc trên mặt đã không còn bình tĩnh nữa rồi, ánh mắt dần dần nhướn lại, quanh thân có từng đạo hư không gợn sóng tràn ngập ra, có âm thanh tiếp tục truyền ra:
- Tất cả tiểu bối mau mau rời đi, nếu không giết không tha.
Âm thanh vang lên đinh tai điếc óc, tự dưng khiến người ta rùng mình.
- Đi mau!
Đệ tử trên Kiếm phong thứ mười lăm, từng người một phát run lập cập, cảm giác bất an như có chuyện chẳng lành sẽ phát sinh.
- Đi, đi mau, tất cả tiểu bối đi mau.
Trên hư không, có trưởng lão đại biến sắc mặt, đều truyền ra âm thanh, trong lòng bọn họ nắm chắc e rằng chuyện lớn sẽ phát sinh.
- Tô trưởng lão, có chuyện từ từ nói a. Đây vốn là chuyện ngoài ý muốn, muốn trách thì trách Tô Dật tiểu tử ấy mạng không dài, xin lấy đại cục làm trọng.
Có trưởng lão lại lên tiếng hoà giải, muốn khuyên can Tô trưởng lão bớt giận.
- Các ngươi cảm thấy mạng của Tô Dật không đáng tiền, không giống như Vân Lăng Phong. Nhưng ta không cảm thấy như vậy, mạng hắn là do Tô Cuồng Ca ta cứu lấy, ta dẫn hắn về Thần Kiếm môn, hắn lĩnh huy chương trong Thần Kiếm môn, hắn chính là đệ tử Thần Kiếm môn ta. Các ngươi cảm thấy mạng hắn không đáng tiền, nhưng Tô Cuồng Ca ta không cho là như vậy, mau giao Vân Lăng Phong ra đây, ta dẫn hắn đến Hình Đường để xử trí theo môn quy. Nếu không ngày hôm nay đừng trách ta không khách khí.
Trên gương mặt của Tô Cuồng Ca trưởng lão mang theo vài phần tang thương, đã tức giận ngập tràn, khí tức trên thân thể ba động, áo choàng bay phất phới, giọng nói vang vọng như phong lôi trên Kiếm phong thứ mười lăm.
- Tô trưởng lão, ngươi hãy lấy đại cục làm trọng, Tô Dật đã chết.
Một lão giả lại khuyên bảo Tô trưởng lão.
- Đúng vậy a, Tô Dật đã chết. Chết thì chết, sao các ngươi bố trí nhiều người như vậy ở chỗ này, cũng muốn giết ta chăng? Ha ha ha ha ha.
Tô Cuồng Ca trưởng lão cười giận dữ ngút trời, trong tiếng cười cũng mang theo một sự chua xót trong lòng.
- Tô trưởng lão làm nghiêm trọng sự việc a. Chúng ta chỉ sợ Tô trưởng lão không bình tĩnh cho lắm, vì thế hy vọng có thể làm cho Tô trưởng lão bớt giận.
Một vị lão giả nói như vậy, ánh mắt có vẻ tránh né. Bọn họ một mực ở tại Kiếm phong thứ mười lăm chính là sợ Tô trưởng lão sẽ đến trả thù, đến lúc đó cũng tiện áp chế.
Tô trưởng lão là ai, lúc trước phong hoa tuyệt đại, từng danh chấn Trung Châu, danh truyền khắp toàn bộ đại lục.
Sau khi trải qua biến cố, lão cũng là Kiếm Diêm La, hung danh hiển hách khiến bốn phương lạnh người, làm sao lại nhìn không ra bản chất.
- Các ngươi miệng đầy cứt chó, xem ra Thần Kiếm môn đã không giống như trước kia nữa, không có người coi Tô Cuồng Ca ta ra gì. Ngày hôm nay còn tính toán muốn giết Tô Cuồng Ca ta. Thật là đáng tiếc, thật đáng buồn a.
Tô Cuồng Ca trưởng lão cười, lời nói truyền ra chất chứa sự chua xót và cô đơn.
- Tô trưởng lão, ngươi làm nghiêm trọng rồi. Có chuyện gì ngươi cũng có thể đi tìm chưởng môn, không nên xông loạn trên Kiếm phong thứ mười lăm của ta.
Bạch Minh Sơn trưởng lão mở miệng, đến mức này cũng không hề né tránh, cố nén bất an trong lòng, khôi phục trấn định một chút.
Dù sao hiện tại cũng có chín vị trưởng lão ở đây, Kiếm Diêm La Tô Cuồng Ca có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lật trời không thành.
- Xông loạn, Tô Cuồng Ca ta tại Thần Kiếm môn, cũng là xông loạn sao?
Tô trưởng lão ngước mắt, nhìn chín người trên hư không, nói:
- Đã như vậy thì ta xông vào một lần đi.
- Oanh.
Vừa dứt một tiếng cuối cùng, một cỗ khí thế hùng hồn bén nhọn từ trên thân Tô trưởng lão như là cự long vừa thức tỉnh khỏi cơn mê, ầm vang tràn ngập.
- Người nào ngăn ta, giết.
Giờ khắc này, Tô trưởng lão cô cùng giận dữ, tiếng quát như sấm, cất bước tới.
Bên trong thân hình thấp bé của Tô Cuồng Ca giờ phút này bộc phát ra một khí tức đại sơn, bên trong đôi mắt như có quang mang thần kiếm đang chấn động, khiến người ta vừa nhìn đã run như cầy sấy.
- Tô Cuồng Ca, ngươi đừng quá mức cuồng vọng!
Bạch Minh Sơn trưởng lão hét lớn, đây là Kiếm phong thứ mười lăm của lão, làm sao có thể bị người xông loạn như thế được. Lão không thể nhịn được nữa, có chỗ dựa dẫm rồi, hình bóng như điện từ hư không đập xuống, ngưng kết một đạo chưởng ấn sáng chói trong tay, vỗ thẳng xuống Tô trưởng lão.
- Lúc lão tử cuồng vọng, Bạch Minh Sơn ngươi còn đang mặc tã a, ngươi là cái thứ gì?
Tô trưởng lão mở miệng, một tiếng gầm thét, bóng người nhỏ bé trong nháy mắt xuất hiện quỷ dị tại hư không, vung tay lắc một cái, một quyền đón lấy.
- Ầm.
Có tiếng trầm đục truyền ra, lập tức vạn chúng nhìn trừng trừng, chỉ thấy thân thể của Bạch Minh Sơn trưởng lão từ hư không bắn ngược ra giống như một con chim gãy cánh, vọt thẳng xuống mặt đất.