← Quay lại trang sách

Chương 594

Trái tim Tô Dật hệt như một vầng Thái Dương nhỏ trôi lơ lửng, đỏ tươi rực rỡ, xích quang chói mắt, gắn kết qua lại cùng máu thịt, bừng bừng tươi tốt, sinh cơ thịnh vượng!

Trong hư không, quang mang rực rỡ, chói mắt vô cùng.

Tô Dật ngồi xếp bằng, lộ ra một khí tức thần thánh không một hạt bụi, thân thể trần trụi không có bất kỳ tỳ vết nào.

Thời khắc này khí tức trên người Tô Dật cũng bắt đầu dâng lên, gào thét bắt đầu khởi động.

........

Thế giới bên ngoài thời gian trôi qua, chớp mắt đã hơn nửa tháng.

- Ngao...

Trên hư không yên lặng, có không ít hung cầm dữ tợn giương cánh, xẹt qua hư không.

Một con hung cầm dẫn đầu giương cánh mười mấy trượng, trên đó có mấy đạo thân ảnh ngồi xếp bằng, mặc kệ bốn phía dòng khí lưu gào thét, không nhúc nhích tí nào, hệt như bàn thạch, ngay cả sợi tóc và áo bào cũng không hề phát động chút nào.

- Trước mặt chính là Thần Kiếm môn rồi, nghe nói lần này trong Thần Kiếm môn xuất hiện không ít hậu bối có thiên tư không tệ, có Bán Yêu Chi Thể, có Thiên phẩm thiên tư, còn có người đã có được chỗ tốt vô thượng do lão tổ của Thần Kiếm môn lưu lại, đến lúc đó thật ra có thể lưu ý thêm một chút.

Có người lên tiếng, ánh mắt sâu sắc, âm thanh truyền ra từ hư không mà phi cầm giương cánh vượt qua.

Trên hung cầm tọa kỵ này, một lão già khoảng năm mươi tuổi ngồi xếp bằng. Một bộ áo dài, trên vai thêu như là huy chương y hệt tương tự hoa văn, dường như là đại biểu cho nào đó thân phận hoặc là địa vị.

Trên gương mặt gầy nhỏ của lão giả thời khắc này như đang suy tư điều gì, trong đôi mắt có hào quang lập lòe không chừng.

Lúc này nếu có Tô Dật ở đây, nhất định có thể liếc mắt là nhận ra, người này không ai khác, chính là Vương Toàn Đức hộ pháp lúc trước Thánh Sơn phái đi tới Man Thành, cũng là người khiến Tô Dật cuối cùng rớt xuống khỏi vách đá vạn trượng.

- Tô Dật, chỉ là trùng tên trùng họ sao...

Vương Toàn Đức lẩm bẩm, hắn vốn đã quên cái tên này, một con kiến hôi mà thôi, căn bản chưa bao giờ được hắn ghi nhớ kỹ trong đầu.

Nhưng gần đây trong Thần Kiếm môn có tin tức truyền đến, một tên Tô Dật trong lúc vô ý truyền vào trong tai Vương Toàn Đức.

Vô địch Vạn Kiếm đại hội Thần Kiếm môn lần này, bước lên Đăng Thiên Đài tầng thứ bảy của Thần Kiếm môn, tuổi tác dường như cũng không chênh lệch bao nhiêu, đây không thể không khiến cho Vương Toàn Đức đột nhiên nhớ tới con kiến hôi lúc trước.

Lần này Vương Toàn Đức gia nhập vào đội ngũ đi tới Thần Kiếm môn, chính là muốn tự mình nhìn xem Tô Dật ấy có phải là con kiến lúc trước bị hắn đánh chết hay không.

Nhưng Vương Toàn Đức thầm nghĩ trong lòng, cũng cảm giác hoàn toàn không có khả năng.

Một con kiến chỉ là tạp dịch, làm sao trong thời gian ngắn ngủi có thể trở thành người đứng đầu lớp tuổi trẻ của Thần Kiếm môn, chỉ là trùng hợp trùng tên trùng họ mà thôi.

Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng Vương Toàn Đức vẫn quyết định đích thân đi tới nhìn cho rõ.

- Sưu sưu...

Trước Thần Kiếm môn, có âm thanh xé gió, xa xa có không ít phi hành Man Yêu thú bay tới.

Tư Đồ Lưu Vân, Trường Thanh trưởng lão, Thượng Quan Hổ cùng không ít cường giả trưởng lão của Thần Kiếm môn, thời khắc này xuất hiện trước Thần Kiếm môn, mắt nhìn hư không ở xa xa, dường như đang chờ đợi cái gì.

- Người của Thánh Sơn đi tới nhất định là có toan tính, nói là thương thảo sự việc của Thánh Vũ đại hội, ta đoán chừng là muốn tìm hiểu hư thật, hành sự tùy theo hoàn cảnh a.

Tư Đồ Lưu Vân mắt nhìn sâu trong hư không, khẽ nói.

Cường giả trưởng lão Thần Kiếm môn gật đầu, khẽ nhíu mày. Người của Thánh Sơn người đi tới hẳn là không chỉ thương thảo công việc về Thánh Vũ đại hội.

...........

Hư không quỷ dị, thời gian chậm trôi, Tô Dật lù lù bất động, trên người có từng luồng xích quang quanh quẩn.

Trong lúc mơ hồ có thể thấy được, nơi lồng ngực của Tô Dật phập phồng, nhúc nhích theo một tiết tấu đặc biệt, không nhanh không chậm, cực kỳ có lực, nếu cẩn thận nghe sẽ giống như là trống trời đang nện.

Điều này rất thần bí kỳ dị, dường như mỗi lần lồng ngực của Tô Dật đập, thì mảnh hư không quỷ dị này đều ầm ầm chấn động theo.

- Oành!

Một cổ khí tức mới, từ trong cơ thể Tô Dật lan tràn ra, gào thét dâng lên, cho đến khi Nguyên Linh Cảnh thất trọng bấy giờ mới bình tức lại.

Một khắc nào đó, khí tức trên người Tô Dật bình tĩnh lại. Hắn mở mắt, trong mắt xích quang lập lòe, lập tức thở bình thường lại.

Mắt nhìn bốn phía hư không mờ tối, tựa hồ Tô Dật vẫn chưa tỉnh hồn lại, lập tức hai tròng mắt khép hờ, lực lượng linh hồn quan sát trong cơ thể.

Sau một lát, bấy giờ Tô Dật mới chuyển động ánh mắt, đầy vẻ kinh ngạc, nhưng lại trào ra một chút vui mừng.

Tô Dật kinh ngạc, trái tim của mình đã trở thành một viên cầu, hệt như một vầng thái dương nhỏ, tràn ngập khí tức cổ xưa nóng bỏng, nhịp đập cực kỳ có lực, sinh cơ bừng bừng, vô cùng vô tận.

Thời khắc này tu vi khí tức trên người cũng đã đến Nguyên Linh Cảnh thất trọng, trực tiếp phá mấy tầng.

- Ha ha ha ha...

Lập tức Tô Dật nở nụ cười, cao hứng cười to.

- Hỗn Nguyên yêu thể, Thiên Dương chi tâm, thật ra phải đa tạ Tạ Vân Lăng Phong rồi.

Tô Dật dừng tiếng cười lại, nhớ tới tất cả mọi chuyện.

Mình bị Vân Lăng Phong nhân cơ hội đâm một kiếm, đó là thần binh do Thần Kiếm môn lão tổ lưu lại, vô cùng kinh khủng, không có cách nào ngăn trở, Kim Cương Chi Thể cũng chống đỡ không được, nên trái tim bị đâm phá.

Cuối cùng lại không ngờ rằng, lại khiến cho mình tu luyện thành tầng thứ ba là Thiên Dương chi tâm trong Hỗn Nguyên yêu thể.

"Âm phù dương hỏa, bạt thiên căn mà toản nguyệt quật, phá Hỗn Độn mà nhặt châu này, bằng vào Âm Dương Ngũ Hành hoá sinh vạn vật, khí đã thành hình, là vạn vật chi linh, khởi cùng trời, chết cũng cùng trời. Không có Kim Dịch Hoàn Đan chi đạo, nếu muốn tu Thiên Dương đại đạo, buông bỏ Âm Dương này... có được thì nhập vào sinh đạo, mất đi thì nhập tử đạo... Được sinh tử mà lánh luân hồi, xuất phàm trần mà nhập thánh cơ... "

Thiên Dương chi tâm, muốn tu luyện hung hiểm vô cùng, một khi thất bại thì trực tiếp gặp đại nạn, nhưng nếu thành công, sẽ nhập sinh đạo, xuất phàm trần mà nhập thánh cơ.

Tô Dật một mực có phương pháp tu luyện Hỗn Nguyên yêu thể tầng thứ ba Thiên Dương chi tâm, sau khi tu luyện thành Hỗn Nguyên yêu thể, Tô Dật muốn tu luyện tầng thứ ba Thiên Dương chi tâm, nhưng trong lúc nhất thời chưa hiểu rõ hết, thời gian cũng hấp tấp lại hung hiểm vạn phần, không ngờ dưới cơ duyên xảo hợp, lại vì một kiếm của Vân Lăng Phong mà bản thân mình sống lại từ cõi chết, ngược lại tu luyện thành Thiên Dương chi tâm.

Tô Dật hồi tưởng lại, cuối cùng Thần Kiếm cốc sụp đổ, hết thảy bị phá hủy, bản thân mình cạn kiệt sinh cơ, nhưng linh hồn của mình tự hồ bất diệt.

Cuối cùng trong cơ thể dường như tràn ngập ra một loại sinh cơ thần bí, làm cho mình sống lại, như niết bàn trùng sinh.

Rồi sau đó trong không gian thần bí mới có động tĩnh, để cho mình nhân cơ hội tu luyện thành Thiên Dương chi tâm.

Thậm chí trong quá trình đó, sinh cơ khí tức thần bí kia cũng đang giúp đỡ mình.

Hay nói cách khác, nếu không có một cổ sinh cơ khí tức thần bí ấy, hết thảy vẫn là ẩn số chưa biết.

- Dường như có người, âm thanh nghe rất quen thuộc...

Tô Dật tự lẩm bẩm, con ngươi trầm tư, trong thời gian này còn nghe được âm thanh quen thuộc, dường như nơi quỷ dị này còn có những người khác ở đây.

Tô Dật ngước mắt, đánh giá bốn phía ám không gian quỷ dị, mông lung một mảnh, hoàn toàn không có người nào, thật ra thì thanh phá kiếm này và mấy túi không gian rơi ở cách đó không xa.

- Có ai không, có nghe được lời của ta hay không?

Tô Dật lên tiếng, thử thăm dò, nhưng rất tiếc không ai đáp lại.

- Chẳng lẽ nghe lầm à.

Tô Dật lẩm bẩm.

- Tiểu tử, cái mông trần của người nhìn rất đẹp a.

Bỗng dưng, đúng lúc này, một đạo âm thanh sâu kín truyền ra, rơi vào trong tai Tô Dật.