← Quay lại trang sách

Chương 595

Âm thanh uyển chuyển lanh lảnh, rơi vào trong tai Tô Dật, lại như trực tiếp từ trong đầu truyền ra.

- Là ai...?

Tô Dật lập tức ngước mắt, quét mắt nhìn bốn phía, lực lượng linh hồn cũng theo dõi bốn phía, âm thanh này khiến cho Tô Dật cảm giác có chút quen thuộc.

Chỉ có điều Tô Dật quét mắt qua bốn phía, nhưng cũng không thu hoạch được gì, vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ kẻ nào.

- Nhắm mắt làm ngơ, cay ánh mắt...

Âm thanh thăm thẳm du dương tiếp tục rơi vào trong tai Tô Dật.

- Ngươi là...

Tô Dật giật mình, âm thanh này đích thật là quen thuộc.

- Ngươi là Cửu Mệnh Miêu yêu...

Bỗng dưng Tô Dật chợt nghĩ tới, mắt lộ ra vẻ kinh sợ, thiếu chút nữa là nhảy lên, lớn tiếng nói:

- Là ngươi sao, ngươi không chết sao?

- Ngươi ngóng trông ta chết lắm sao?

Âm thanh sâu kín mang theo vài phần ác liệt, nhưng chính là tiếng của Cửu Mệnh Miêu yêu không thể nghi ngờ.

- Cửu Mệnh Miêu yêu, ngươi còn sống, thật tốt quá.

Tô Dật vui mừng, lập tức nhảy xuống thạch đài cổ xưa, lúc này mới phát hiện trên người mình thật đúng là trần như nhộng.

Khuôn mặt lập tức hơi đỏ ửng, Tô Dật liền nhặt lên mấy túi không gian ở bên cạnh cách đó không xa, lấy ra một bộ áo bào khoác lên, trong lòng một mực đắm chìm trong niềm kích động.

Cửu Mệnh Miêu yêu không chết, điều này làm cho Tô Dật phát ra cao hứng từ nội tâm.

Vốn tưởng rằng ngày đó Cửu Mệnh Miêu Yêu tự nổ tung yêu đan sau đó chết đi. Thời khắc này Cửu Mệnh Miêu yêu còn sống, điều này làm cho Tô Dật mừng rỡ không thôi.

- Ta đương nhiên còn sống.

Âm thanh Cửu Mệnh Miêu yêu nhàn nhạt nói ra:

- Ngoài ra ta có tên.

- Ngươi có tên, nhưng ngươi không hề nói a, ta không biết...

Tô Dật bĩu môi, trước đây có chung sống qua một đoạn thời gian, nhưng lại không biết tên của Cửu Mệnh Miêu yêu là gì.

- Linh Thiên Tuyết.

Âm thanh nghe thăm thẳm.

- Linh Thiên Tuyết... Thật là dễ nghe đấy, ngươi bây giờ thì sao?

Tô Dật nghi ngờ, chỉ nghe thấy chứ không thấy người.

- Ta đang ở trong cơ thể của ngươi.

Âm thanh của Linh Thiên Tuyết vang lên trong tai Tô Dật.

- Ở trong cơ thể ta.

Tô Dật lập tức trố mắt líu lưỡi, kinh ngạc kiểm tra cơ thể của mình, nói:

- Ngươi ở trong cơ thể ta, ở đâu, vì sao ta không biết. Ngươi không gạt ta chứ, khi đó không phải ngươi tự nổ tung yêu đan rồi sao, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Liên tiếp hỏi thăm, Tô Dật rất kinh ngạc, rất nghi ngờ.

- Yêu đan tự nổ tung, hẳn phải chết là không nghi ngờ, chẳng qua là trong tộc ta lại có một loại bí pháp thiên phú, có mấy phần tương tự cùng niết bàn trọng sinh bí pháp của Phượng Hoàng nhất tộc, có thể làm cho ta mượn thể trùng sinh.

Linh Thiên Tuyết nói.

- Như vậy sao, mượn thể trùng sinh...

Đột nhiên, Tô Dật nghĩ tới một loại pháp môn âm độc cực kỳ đặc biệt, đồn đãi trên đời này có cường giả trước khi gặp nạn, có thể chia lìa linh hồn và nhục thân của chính mình, đoạt xá người khác.

Nghĩ vậy, Tô Dật lập tức chuyển động ánh mắt, nói ra:

- Mượn thể trùng sinh, không phải là ngươi muốn đoạt xá ta chứ?

- Cho dù ta muốn đoạt xá, ngươi còn chưa đủ tư cách đó. Bí pháp thiên phú mượn thể trùng sinh của tộc ta, há có thể so sánh cùng loại đoạt xá đó hay sao.

Âm thanh của Linh Thiên Tuyết mang theo vài phần khinh thường, nói với Tô Dật.

- Vậy cũng tốt...

Tô Dật thở phào nhẹ nhõm, hỏi:

- Vậy hôm nay ngươi thật sự đang ở trong cơ thể ta sao?

- Ta có lựa chọn khác sao, sau khi yêu đan tự nổ tung, chỉ có thể mượn thân thể của ngươi trùng sinh.

Linh Thiên Tuyết nói.

- Nói như vậy, ngươi vẫn luôn ở trong cơ thể ta?

Tô Dật kinh ngạc, không ngờ mình hoàn toàn không có cảm giác gì.

- Ta ở trong cơ thể của ngươi, nghiêm khắc mà nói, bên trong huyết nhục gân cốt của ngươi, hòa hợp thành một thể cùng ngươi, nhưng muốn hoàn toàn trùng sinh cũng không dễ dàng.

Âm thanh Linh Thiên Tuyết hơi nghiêm lại.

- Hòa tan một thể cùng ta...

Tô Dật nhướn mày.

- Đừng cho là ta chiếm được tiện lợi ngươi. Lần này nếu không phải là ta giúp ngươi một tay, sợ là ngươi cũng dữ nhiều lành ít.

Linh Thiên Tuyết cho biết.

- Thì ra là ngươi.

Bất giờ Tô Dật mới hiểu được, xem ra trong mơ mơ màng màng, năng lượng sinh cơ thần bí kia là đến từ Linh Thiên Tuyết, nói:

- Đa tạ rồi.

Tô Dật rất chân thành biết ơn. Lúc trước nếu không phải là Linh Thiên Tuyết tự nổ tung yêu đan, bản thân mình sợ là đã sớm mất trong tay Sí Giao Hoàng.

Lần này lại là Linh Thiên Tuyết âm thầm tương trợ, trong lòng Tô Dật xem như hiểu được, nữ tử tưởng chừng như lãnh diễm cao ngạo ấy, sau khi quen thuộc dường như chung sống cũng không khó khăn.

- Không cần đa tạ, ngươi cũng không thiếu ta.

Linh Thiên Tuyết lên tiếng, chỉ riêng nàng mới biết rõ nàng mượn thể trùng sinh, nhưng đã có nhận được lợi ích từ trên người của tiểu tử này, chờ đến luồng năng lượng đó, khiến cho nàng có được ích lợi to lớn, lấy được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng được.

- Ta đương nhiên thiếu ngươi, ngươi đã cứu ta mấy lần.

Tô Dật cười nói.

- Ngươi thật sự không thiếu ta cái gì.

Linh Thiên Tuyết nói, âm thanh cũng có chút bất đắc dĩ. Nàng ta không thể nói mình cũng thu được lợi ích khó có thể tưởng tượng được từ trên người của tên khốn này.

Tô Dật nhoẻn miệng cười, không nhiều lời nũa, liền hỏi Linh Thiên Tuyết:

- Ngươi vừa mới nói muốn hoàn toàn trùng sinh cũng không dễ dàng, cần ta hỗ trợ gì hay sao?

Tô Dật nghĩ, Linh Thiên Tuyết tương trợ mình, nếu có thể giúp nàng hoàn toàn trùng sinh, vậy coi như có thể đổi lại mấy phần tương trợ vậy.

- Với thực lực của ngươi bây giờ, vẫn là thôi đi, ngươi không giúp được gì.

Linh Thiên Tuyết đáp, nói tiếp:

- Chẳng qua là ngươi phải nhớ kỹ, ngươi ngàn vạn lần không được tùy tiện chết đi, ta ở bên trong cơ thể ngươi mượn thể trùng sinh, nếu ngươi chết rồi, ta cũng không thể không xen vào. Vì thế, ngươi muốn giúp ta một tay, vậy thì phải sống sót a.

- Ây... Đó là chuyện ngoài ý muốn.

Tô Dật có chút lúng túng, vẻ mặt gượng cười. Lần này bị Vân Lăng Phong nhân cơ hội được như ý, cũng là lạ bản thân mình quá mức khinh thường rồi, ma khí trong thần binh ấy thực sự quá đáng sợ.

Về phần Vân Lăng Phong, lúc này Tô Dật suy nghĩ mà thấy lạnh cả người.

Món nợ này, đến lúc đó có thể thanh toán rồi.

- Đây là nơi nào, làm sao ra ngoài?

Một thực tế bày ở trước mắt, bốn phía hư không quỷ dị này Tô Dật đều quan sát tìm tòi qua, không có bất kỳ cửa ra nào, yên tĩnh thật quỷ dị.

- Sau khi ngươi bị thương, nơi này sụp đổ, sau đó đến chỗ này. Nơi này rất thần bí, không giống như bình thường, sẽ không tầm thường a.

Linh Thiên Tuyết đáp.

- Vậy ngươi cũng đã biết Tô thiên...

- Ken két...

Tô Dật thở dài, chỉ có thể từ từ suy nghĩ biện pháp đi ra, lập tức muốn hỏi Linh Thiên Tuyết có biết tình huống của Tô Thiên Tước.

Bỗng dưng, không gian này có tiếng động rạn nứt truyền ra, quang mang bắt đầu lan tràn.

Men theo khí tức và động tĩnh, ánh mắt Tô Dật lập tức rơi vào trên thạch đài cổ xưa mình vốn ngồi xếp bằng.

Thạch đài cổ xưa ấy chính là chỗ chứa thần binh mà Thần Kiếm môn lão tổ lưu lại.

Thời khắc này thạch đài rạn nứt lại lần nữa dao động, đột nhiên nổi lên quang mang, tràn ngập ra một cổ hào quang chói mắt.

- Oành!

Hư không quỷ dị chấn động, quang mang từ từ ngập trời, ký hiệu bí văn trên thạch đài không ngừng dao động, phát ra ánh sáng chói mắt, cái khe nứt cũng càng lúc càng lớn.

- Ông.

Tô Dật nhặt phá kiếm trong tay, thời khắc này cũng đã có động tĩnh, bắt đầu phát ra tiếng vang từng trận.