← Quay lại trang sách

Chương 597

Lão tổ tiền bối, ta không sợ ngài làm ta sai lầm a, ta nguyện ý!

Tô Dật mặt như đưa đám, truyền thừa của Thần Kiếm môn lão tổ, theo như lời truyền để lại mà xét, thì nửa đời tham ngộ đao kỹ sau đó khó có thể vượt qua kiếm đạo, chỉ đành không phân biệt được hơn kém nhau bao nhiêu. Đây cũng đại biểu cho việc, thành tựu đao kỹ của Thần Kiếm môn lão tổ cao đến mức tuyệt đối không dưới kiếm đạo, chỉ chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau mà thôi.

Truyền thừa của Thần Kiếm môn lão tổ, nhưng lại cố ý không lưu lại, điều này làm cho Tô Dật có chút suy sụp.

Nhưng Tô Dật cũng không rối tung, dù sao lần này đại nạn không chết, còn thu được Thiên Tinh Kinh Phách.

Cơ duyên bực này sẽ không dưới Vân Lăng Phong lấy được Xích Long Thần Hành, Tô Dật cũng thỏa mãn rồi.

Mà đối với một đời của Thần Kiếm môn lão tổ, tự thuật từ ngài thật làm cho Tô Dật trố mắt líu lưỡi.

Cả đời si mê kiếm, ba tuổi tu võ, năm tuổi tập kiếm, mười ba tuổi đã không đối thủ cùng thế hệ. 15 tuổi tìm hiểu kiếm đạo, 30 tuổi đã tung hoành đại lục, bốn mươi tuổi đã đặt chân vào nhóm cường giả đỉnh cao đương thời, đồng thời sáng lập Thần Kiếm môn giờ này sừng sững không ngã tại Trung Châu.

Rồi sau đó kiếm đạo quá cố chấp nên nhập ma, chuyển sang tu đao kỹ, thành tựu vẫn không dưới kiếm đạo.

Thời khắc luyện chế thành Xích Long Thần Hành và Thiên Tinh Kinh Phách, không ngờ lại đưa tới kiếp số, thần binh chấn trời, đây đủ để chứng minh Xích Long Thần Hành và Thiên Tinh Kinh Phách cao tới tầng mức nào.

Đây là thần binh, mới có thể đưa tới kiếp số.

Cuối cùng Thần Kiếm môn lão tổ chắn kiếp, thật đơn giản ba chữ "ta ngăn chặn", nhưng lại khiến cho Tô Dật không khó tưởng tượng được hung hiểm và khí phách trong đó.

Tô Dật tự mình ngăn cản qua kiếp số, đương nhiên biết được hung hiểm đến bực nào.

Thần binh Xích Long và Thiên Tinh Kinh Phách đúc thành công, Thần Kiếm môn lão tổ cũng không cách nào áp chế Ma Kiếm Đạo, chỉ e bị rơi vào ma, lại không đành lòng tự hủy kiếm đạo, cuối cùng phong nhập kiếm đạo truyền thừa của mình vào bên trong Xích Long Thần Hành, bố trí ở Thần Kiếm cốc, dùng Thiên Tinh Kinh Phách áp chế.

Nhưng vỏ quýt dày móng tay nhọn, vị Thần Kiếm môn lão tổ này sợ hậu sinh có biến cố, sau này cường giả trong môn Thần Kiếm môn gặp đại nạn, nên tiến vào nơi đây, tương trợ áp chế thần binh Xích Long. Nhưng lần này Thần Kiếm cốc khai mở, cuối cùng vẫn còn đến một bước này.

Tô Dật ngẫm lại, trong Thần Kiếm cốc một mực gặp phải những kiếm thể và Khô Lâu quỷ dị kia, khó trách cảm thấy ma khí, đoán chừng đều là nhận lấy ảnh hưởng của Ma Kiếm Đạo trong thần binh Xích Long, cuối cùng bản thân mình cưỡng ép cảm giác ma khí thao thiên ấy khi muốn đoạt kiếm, cũng là Ma Kiếm Đạo đến từ Xích Long Thần Hành.

Nhưng bất kể như thế nào, Tô Dật cảm giác vị Thần Kiếm môn lão tổ này tuyệt đối là một vị mãnh nhân, cường hãn đến bực nào.

30 tuổi đã tung hoành thiên hạ, khó gặp địch thủ, bốn mươi tuổi đã đặt chân vào nhóm cường giả đỉnh cao đương thời, sáng lập Thần Kiếm môn đến nay còn sừng sững không ngã, đây là một đời anh dũng a!

Sâu trong đôi mắt cứng cỏi của Tô Dật hiện lên một chút xích quang lập lòe.

Thần Kiếm môn lão tổ 30 tuổi đã tung hoành thiên hạ, bốn mươi tuổi đặt chân một đời cường giả đỉnh cao, phong hoa tuyệt đại.

Tô Dật không dám nói có thể so sánh cùng, nhưng mang trên người Hỗn Nguyên Chí Tôn Công và không gian thần bí, còn có Thiên Yêu Cổ Kinh, thân phận là Ngự Hồn Sư.

Ít nhất bản thân mình chính thức tu luyện cũng chưa bao lâu, trong cùng thế hệ cũng khó kiếm địch thủ, khoảng cách bước lên Thánh Sơn lại tới gần một bước!

Thiên Tinh Kinh Phách!

Tô Dật chớp động hai mắt, tâm thần chợt động, Thiên Tinh Kinh Phách yên lặng trong đầu lập tức bắt đầu khởi động, lấy tâm thần Tô Dật làm ý niệm, lập tức xuất hiện ở trước người Tô Dật.

Chưa bao giờ có được bảo vật cấp bậc này, vì thế Tô Dật rất là kinh ngạc tò mò, mắt thấy phía trước một mực tràn ngập tinh huy, Thiên Tinh Kinh Phách lưu chuyển đầy tinh tú.

Thần binh toàn thân làm bằng tử kim, chuôi đao chạm trổ hoa văn hình tinh tú vận hành, trên thân đao có khắc phù văn, lưỡi dao như thẳng đứng nghìn trượng, khiến cho người xem có một cảm giác đối diện vách núi cao ngất nguy nga và khiếp người.

Đao thật tốt!

Tô Dật quan sát, trong lòng phập phồng, Thiên Tinh Kinh Phách tụ tập hết các đặc điểm linh động, bá đạo, ác liệt vào một thân.

Thiên Tinh Kinh Phách trôi lơ lửng, giải phóng hào quang óng ánh, trên thân đao tinh tú vận chuyển, chiếu rọi hư không quỷ dị này giống như tinh hà rơi xuống.

- Thanh thần binh này sợ là đã đến trình độ Thánh khí rồi, tiểu tử ngươi cũng khá may mắn a.

Âm thanh của Linh Thiên Tuyết lại lần nữa truyền vào trong tai Tô Dật.

Thánh khí!

Tô Dật chấn động, tầng mức binh khí được phân làm Nguyên binh, Huyền Binh, Linh binh, đạo khí, pháp khí, sau đó mới là Thánh khí theo như đồn đãi.

Linh binh đã có linh, đạo khí đã thông linh.

Về phần pháp khí, nghe nói đã thành linh.

Mà Thánh khí đã vượt qua đạo khí.

Có người còn nói, Thánh khí vừa xuất, thiên địa biến sắc, núi sông rung chuyển, có uy lực di sơn đảo hải, trảm phá hư không!

- Thánh khí này cũng chưa phải ở trạng thái toàn thịnh, có lẽ chịu ảnh hưởng bởi một nguyên nhân nào đó, nên không hề chính thức giác tỉnh, nhưng ngươi nhất thiết phải cẩn thận. Một khi nếu có người biết được thực lực của ngươi bây giờ lại mang Thánh khí trên người, đủ để đưa tới đuổi giết bất luận là người nào, cho dù là những cường giả lánh đời đều toàn bộ hiện ra. Đến lúc đó đừng nói là ngươi chỉ có một cái mạng, cho dù có một vạn cái mạng sợ là cũng chết không đủ.

Linh Thiên Tuyết lên tiếng nhắc nhở Tô Dật.

- Đa tạ.

Tô Dật chắt lưỡi, nhưng trong lòng hiểu rõ, mang ngọc trong người có tội, bảo vật tầng mức Thánh khí như thế này, có ai không thể đỏ mắt chứ.

Nếu lan truyền ra ngoài rằng trên người mình có một thanh Thánh khí thần đao, đến lúc đó bản thân mình đủ để trở thành mục tiêu bị vây giết số một.

- Không cần cảm tạ, nếu ngươi chết rồi, ấy chính là liên lụy tới ta, cho nên ngươi nhất định phải sống sót, sau này bất kỳ chuyện gì đều phải cẩn thận một chút.

Linh Thiên Tuyết không vui nói, thời khắc này không người nào có thể biết tâm tình của Linh Thiên Tuyết. Tiểu tử nhân loại này rất thần bí, trên người có bí mật to lớn, thực lực lại vượt qua không biết bao nhiêu người cùng cấp. Hiện tại lại lấy được một thanh Thánh khí, đợi một thời gian nữa, sợ một khi trưởng thành, trong nhân tộc sắp xuất hiện hiện một người kinh thiên động địa rồi.

Điều này đối với Yêu tộc mà nói, dường như cũng không phải chuyện tốt gì.

- Yên tâm, ta nhất định sống thật khỏe!

Tô Dật bĩu môi, phất tay nhếch lên, nắm thần đao Thiên Tinh Kinh Phách trong tay, lập tức một cổ khí tức u hư cổ xưa theo bàn tay xông thẳng lên toàn thân.

Cùng lúc đó có khí tức tràn vào trong đầu Tô Dật, làm cho đầu óc Tô Dật sinh huyễn giác, dường như mình đứng trên hàng vạn vì sao, bốn phía tinh tú vận chuyển, trăng sáng nhô lên cao.

Thật là một thanh đao tốt, tái ông mất ngựa nào đâu lại có phúc a!

Tô Dật lập tức tỉnh hồn lại, cười hắc hắc, Xích Long Thần Hành đã mất đi ấy ẩn chứa Ma Kiếm Đạo, dường như có được cũng không phải chuyện tốt gì. Thiên Tinh Kinh Phách này thích hợp với mình, dù sao thanh phá kiếm trên người mình cũng không phải là vật phàm.

Tô Dật cảm giác phá kiếm mà mình một mực mang bên người, cho dù kém hơn so với Thánh khí, nhưng cũng có lai lịch lớn lao.

Bây giờ trên người một đao một kiếm, cả hai đều có lai lịch lớn, điều này làm cho Tô Dật cảm thất rất thỏa mãn rồi.

- Thánh khí thần đao này không hề hoàn toàn thức tỉnh, như thế nào mới có thể khiến cho nó hoàn toàn khôi phục, bảo vật đều cần nhận chủ, làm sao mới đủ cho thần đao này nhận chủ a?