← Quay lại trang sách

Chương 598

Tô Dật nắm Thiên Tinh Kinh Phách trong tay, hỏi Linh Thiên Tuyết một cách yếu ớt. Hắn đoán chừng Thiên Tinh Kinh Phách sợ là luôn luôn áp chế Xích Long Thần Hành nhiều năm như vậy, tiêu hao quá nhiều, bấy giờ mới chưa hoàn toàn thức tỉnh.

- Bảo vật tầng mức Thánh khí không cần nhận chủ, nó đã lựa chọn ngươi, thu vào trong đầu của ngươi để tẩm bổ linh hồn, tự nhiên tương thông tâm linh cùng ngươi, cũng sẽ từ từ thức tỉnh.

Tiếng của Linh Thiên Tuyết mang theo một loại khinh thường không còn che giấu.

Tô Dật nhướng chân mày, cũng rất bất đắc dĩ, cảm giác vô hình trung đã có một loại liên lạc nào đó cùng Thiên Tinh Kinh Phách, mối liên hệ này rất thân cận, như là một loại tâm linh tương thông.

- Thu!

Tâm thần chợt động, Tô Dật lần nữa thu hồi nó trong đầu, dùng linh hồn tẩm bổ.

Nên ra ngoài như thế nào.

Có được trọng bảo, Tô Dật sau cơn kích động mừng rỡ, không thể không gặp phải một vấn đề, mình vẫn không cách nào đi ra khỏi không gian quỷ dị này.

Oành!

Trùng hợp xuất hiện, không biết chuyện gì xảy ra, Tô Dật vừa dứt tiếng, không gian quỷ dị đột nhiên chấn động, có quang mang dao động.

Từ bốn phía không gian hư vô, không gian bắt đầu vặn vẹo, cũng bắn ra hào quang vô cùng vô tận.

⚝ ✽ ⚝

Man Thành.

Chỗ xa xôi nơi biên thùy, tự thành một thành, theo thời gian trôi qua, cũng từ từ phát triển trở thành nơi phồn hoa náo nhiệt.

Đêm khuya, sao lốm đốm đầy trời, trải khắp màn đêm.

Trong Man Thành vẫn có chỗ đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt lạ thường.

Tô gia, ngọn đèn dầu lập lòe, đình viện âm u.

Thân là một trong năm đại gia tộc Man Thành, Tô gia chiếm một diện tích không nhỏ.

Toàn bộ người của Man Thành đều biết, hậu bối của Tô gia mặc dù không có người nào kiệt xuất sáng chói đặc biệt, nhưng chỉ cần có Tô Vân Thiên lão gia tử ở tại thế một ngày, thì người có danh vọng nhất trong Man Thành vĩnh viễn là lão gia tử Tô Vân Thiên.

Điều này, ngay cả thành chủ cũng không thể so sánh.

Uy tín của Tô Vân Thiên lão gia tử trước đây chính là gây dựng dựa vào huyết chiến, không ai có thể rung chuyển.

Vì thế lúc trước Tô Dật chọc nhiều phiền toái như vậy, Tô Vân Thiên lão gia tử mở miệng liền đè ép xuống.

Vèo…

Tiểu thành yên tĩnh, một đạo thân ảnh thấp bé tự nhiên xuất hiện ở hư không như một đạo quỷ mị, lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Một lát sau, một đạo thân ảnh thấp bé xuất hiện ở bên ngoài Tô gia.

Thân ảnh đưa mắt nhìn hai chữ “Tô gia trên cổng chính Tô gia, trong mắt có quang mang lập lòe.

Ước chừng một lúc sau, thân ảnh thấp bé này mới tung người mà vào, không hề kinh động bất kỳ kẻ nào, thậm chí ngay cả một chút bụi đất cũng không có.

Đình viện an tĩnh, mật thất.

Trên thạch đài, một đạo thân ảnh già nua ngồi xếp bằng, mái tóc dài màu trắng xỏa lên vai. Một gương mặt đầy nếp nhăn già nua trên khuôn mặt, có thể thấy lúc còn trẻ gương mặt có góc cạnh rõ ràng, nhưng thời khắc này có chút tái nhợt.

Xùy!

Một đạo thân ảnh thấp bé tự nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở trong mật thất.

Nếu thời khắc này có Tô Dật ở đây, tất nhiên sẽ trố mắt líu lưỡi, thân ảnh thấp bé này không ai khác chính là Kiếm Diêm La Tô Cuồng Ca trên Kiếm phong thứ ba mươi sáu của Thần Kiếm môn.

Mắt nhìn lão giả ngồi xếp bằng trên thạch đài trước mắt, Tô Cuồng Ca trưởng lão chớp động hai mắt.

- Là ai?

Lão giả kinh động, lập tức mở ra hai tròng mắt, bộ vân bào hơi nhấc lên, trong ánh mắt có quang mang bắt đầu khởi động, tự dưng khiến cho người ta cảm giác có một loại uy nghiêm.

- Ngươi chính là Tô Vân Thiên gia gia của Tô Dật?

Tô Cuồng Ca hỏi lão giả, giọng nói bình tĩnh.

- Không sai, ngài là?

Cảm thấy lão giả thấp bé trước mắt đột nhiên xuất hiện, vô hình trung tỏa ra khí tức mạnh mẽ, trong lòng Tô Vân Thiên lão gia tử cũng biết rõ đây là một cường giả đáng sợ, có thể mạnh vượt ra khỏi suy đoán của mình.

- Thật là tốt.

Vừa dứt tiếng nói, phiến quang mang sáng chói trước thân Tô Cuồng Ca trưởng lão đã lướt ra ngoài, mang theo một cổ khí tức mênh mông cuồn cuộn, trực tiếp bao phủ Tô Vân Thiên vào trong đó.

Đêm tối, dãy núi, một vầng trăng tròn dâng lên trong khinh vân bao phủ không trung, bao phủ cả dãy núi.

Xùy…

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trên hư không, rồi sau đó phá vỡ hư không đáp xuống.

⚝ ✽ ⚝

Thân ảnh rơi xuống, đập trên mặt đất khiến mặt đất chấn động.

Đau quá!

Thân ảnh ấy lập tức bò dậy, sờ vào cái mông vừa mới té ngã, ánh mắt cảnh giác đánh giá bốn phía.

Người vừa đập xuống chính là Tô Dật, hư không quỷ dị kia đột nhiên nổi lên động tĩnh, toàn bộ không gian vặn vẹo, tiếp theo đó tức một cổ lực lượng mạnh mẽ hút hắn vào trong đó, tiếp theo một cái chớp mắt, liền đập xuống tại chỗ này.

- Đi ra, ta đi ra ngoài rồi…

Bỗng dưng không để ý tới cái mộng đau đớn, ánh mắt Tô Dật lộ ra sắc thái vui mừng, xác định mình đã không còn ở trong hư không quỷ dị kia rồi.

Bốn phía dãy núi liên tiếp nhau, dường như là hoang tàn vắng vẻ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng thú gào nơi xa xa.

Đánh giá bốn phía, Tô Dật suy đoán nơi này dường như không phải trong Thần Kiếm môn, ngước mắt nhìn một vầng trăng sáng trên bầu trời, lập tức thi triển thân hình rời đi.

Trưa hôm sau, Chú Kiếm thành.

Đây là một thành nhỏ cách xa địa giới Thần Kiếm môn ngoài trăm dặm, nhưng bởi vì gần sát Thần Kiếm môn cho nên cũng có chút phồn hoa.

Bên trong Chú Kiếm thành có không ít Chú Kiếm Sư.

Chú Kiếm Sư tuy không là Luyện Khí sư, nhưng một số Chú Kiếm Sư cũng không thể khinh thường, có địa vị cực cao trong người bình thường, thậm chí một số võ giả cũng có chút tôn kính đối với Chú Kiếm sư.

Bởi vì không phải ai cũng có thể mua được Huyền Binh, Linh binh thật tốt.

Toàn bộ Chú Kiếm thành sản xuất không ít kiếm khí, thậm chí có Thần Kiếm môn đệ tử cũng xuống núi tới đây mua sắm.

- Tô Dật thật ra quá đáng tiếc, thiên phẩm thiên tư leo lên Đăng Thiên Đài tầng thứ bảy, vô địch Vạn Kiếm đại hội, cuối cùng lại hao tổn trong tay Vân Lăng Phong!

- Nghe nói Vân Lăng Phong đã có được chỗ tốt vô thượng của Thần Kiếm môn, chính là tương lai của Thần Kiếm môn.

- Tô Dật ấy thiên tư khá hơn nữa thì cũng đã hao tổn, dĩ nhiên là không bằng Vân Lăng Phong ấy, lần này trừng phạt cũng chỉ là làm dáng một chút.

- Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài!

- Ha ha, những chuyện của Thần Kiếm môn đều không liên quan gì đến cùng chúng ta, ngược lại phải cẩn thận một chút, nghe nói người đứng sau Vân Lăng Phong rất kiên cường, có Thái Thượng trưởng lão đỡ lưng, cho nên mới dám nhân cơ hội đánh chết Tô Dật ấy.

Trong tửu quán náo nhiệt, Tô Dật một mình mang phá kiếm trên lưng xuất hiện trong một góc tửu quán, khuôn mặt một mực không thể bình tĩnh, ánh mắt hơi trầm xuống, nổi lên xích quang nhàn nhạt.

Đi ra khỏi phiến đồi núi ấy, Tô Dật mới biết đây là ở bên ngoài Thần Kiếm môn, trong lúc vô ý lại nghe được nghị luận ầm ĩ, không ít người đều đang bàn luận chuyện của mình.

Vì thế Tô Dật mới biết tính ngày đi vào Thần Kiếm cốc đến nay đã được một tháng, dường như Tô trưởng lão đã đại náo Thần Kiếm môn, nhưng Vân Lăng Phong vẫn chưa bị sự trừng phạt nào, chẳng qua là diện bích ba năm mà thôi.

Trừng phạt thế này cũng chẳng là cái gì.

⚝ ✽ ⚝

Tô Dật thở dài một hơi thật sâu, trong lòng có cảm giác như một người uống một chén trà nguội lạnh vậy.

- Ai, tiểu tử này kỳ quái làm sao, xem lưng đeo một thanh phá kiếm kia!

Đột nhiên có âm thanh truyền đến, một trung niên say bí tỉ loạng choạng đi tới gần Tô Dật.