← Quay lại trang sách

Chương 609

Đại hán này có bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, thân hình to lớn mạnh mẽ, mang theo một cỗ khí thế hung hãn, vừa nhìn đã biết tuyệt đối là hàng năm phải sống những ngày liếm máu trên mũi đao, nếu không thì không thể có được loại khí thế này.

Mà đại hán này cũng đích xác không phải nhân vật đơn giản, chính là hộ vệ đội trưởng Tô Bách Hàn của Tô gia hiện tại, tuy không phải huyết mạch đệ tử của Tô gia, nhưng ở Tô gia địa vị không thấp, trong toàn bộ Man thành, cũng là nhân vật nổi danh, lúc trước cũng từng đi theo bên cạnh Tô Vân Thiên lão gia tử.

- Gừ gừ...

Xa xa man yêu thú không ngừng phát ra tiếng gầm, từng đôi mắt khiếp người trong bóng đêm u ám phát ra quang mang đáng sợ.

- Gừ.

Một khắc nào đó, tiếng thú gầm giống như tiếng sói tru truyền ra, man yêu thú ở xung quanh run rẩy, lập tức trở nên bình tĩnh hơn.

- Hẳn là một con thú vương.

Tô Bách Hàn đứng trên tường thành, tiếng gầm vừa rồi không phải đến từ bình thường bình thường.

- Đội trưởng, ngươi nhìn kìa, đó là gì?

Bỗng dưng, có người ngẩng lên, từ sâu trong bầu trời đêm, có một mảng huyết quang trào ra, một hư ảnh hình thú khổng lồ bay vút tới, chợt lóe rồi biến mất.

- Là man yêu thú à, chưa nhìn thấy bao giờ.

Tô Bách Hàn ngẩng lên, tốc độ đó quá nhanh, loáng thoáng tựa hồ như là nhìn thấy gì đó, nhưng trong nháy mắt lại biến mất không thấy đâu.

⚝ ✽ ⚝

Man thành, đêm đã khuya, từ ngoài thành thỉnh thoảng có tiếng thú rống truyền đến.

Trước cửa lớn của Tô gia, đèn đuốc ảm đạm, có hộ vệ canh gác, không hề lơi lỏng, gần đây ngoài thành thường xuyên xuất hiện không ít man yêu thú, Tô gia cũng đề cao cảnh giác.

Xa xa, một đạo thân ảnh lam lũ xuất hiện, thân thể gầy gò nhưng cao ngất, trong đêm đen con ngươi phát ra quang mang thâm thúy cứng cỏi, lấp lánh xích quang nhàn nhạt, sau lưng đeo một thanh vũ khí giống như kiếm lại giống như đao, giống như gậy mà giống như giản.

Vật này dùng vải vụn quấn quanh, bọc lấy ở sau người.

Mà thân ảnh ấy, tất nhiên chính là Tô Dật.

Để không gây chú ý, Tô Dật dùng vải vụn quấn chặt thanh phá kiếm sau lưng, như vậy cũng sẽ không khiến người ta chú ý.

- Phù.

Mắt nhìn cửa lớn của Tô gia, Tô Dật thở hắt ra một ngụm trọc khí, lại quay về Tô gia, cuối cùng có thể nhìn thấy gia gia và Uyển nhi.

Thân ảnh biến mất, khi thân ảnh Tô Dật xuất hiện lại, đã đến cửa sau của Tô gia, lúc trước khi ở Tô gia vẫn từ đây trèo tường mà vào.

Với tu vi thực lực của Tô Dật lúc này, tiến vào Tô gia một cách thần không biết quỷ không hay cũng không phải việc khó.

Đình viện im lặng, tất cả dường như chưa hề thay đổi.

Một đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện, mắt nhìn viện tử im ắng đó, trong lòng tự dưng có chút kích động.

- Cạch cạch.

Tô Dật gõ cửa, cố nén kích động trong lòng, e là gia gia nhìn thấy mình còn sống, tất nhiên sẽ rất cao hứng, hy vọng mấy ngày nay thương thế của gia gia không có gì đáng ngại.

- Két.

Cửa lớn mở ra, một lão bộc xuất hiện, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng quang mang trong mắt lại vô cùng trong suốt, lấp lánh hào quang, kinh ngạc quan sát thân ảnh lam lũ trước mắt, lập tức, hào quang trong con ngươi lập tức trở nên dao động, khuôn mặt đại biến, thanh âm cũng trở nên kích động run rẩy, nói:

- Tô Dật thiếu gia, ngươi là Tô Dật thiếu gia, ngươi chưa chết, ngươi còn sống...

- Xuỵt!

Tô Dật làm một thủ thế chớ có lên tiếng, lặng lẽ trở lại Tô gia, chính là không muốn kinh động tới bất kỳ ai, hắn gật đầu với lão bộc rồi nhẹ giọng hỏi:

- Gia gia đâu?

Lúc trước Tô Dật đã cảm thấy lão bộc này không phải nhân vật đơn giản, lúc này Tô Dật xem như đã nhìn rõ rồi, lão bộc này quả nhiên không bình thường, không ngờ có tu vi Nguyên Huyền cảnh, tu vi Nguyên Huyền cảnh, ở trong toàn bộ Man thành, tuyệt đối là không tầm thường.

- Lão gia đang tĩnh dưỡng bên trong, ta giờ đi thông tri, lão gia nếu biết Tô Dật thiếu gia còn sống, tất nhiên sẽ rất cao hứng.

Lão bộc cố nén tâm tình kích động tâm tình kích động, nói với Tô Dật.

- Ta tự đi tìm gia gia là được rồi, mặt khác, tin tức ta trở về đừng nói với bất kỳ ai.

Tô Dật dặn dò lão bộc, cất bước đi vào viện tử.

Mắt nhìn bóng dáng của Tô Dật, ánh mắt lão bộc rất kinh ngạc, trong lòng lại vô cớ có chút run rẩy, không biết vì sao, hắn cảm thấy Tô Dật đã khác với trước kia, khiến hắn cảm thấy một cỗ khí trường không được phép nghi ngờ, không biết vì sao, vừa đối mặt với Tô Dật, hắn lại run sợ, loại cảm giác này, so với lúc đối mặt với lão gia chủ thì chỉ hơn chứ không kém.

Tĩnh thất, Tô Vân Thiên lão gia tử đang ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ, trên người quang mang nhàn nhạt, khí tức dao động, kéo dài liên miên, sắc mặt hồng nhuận.

Bỗng dưng, Tô Vân Thiên lão gia tử hai mắt đang khép hờ đột nhiên mở mắt, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, mở miệng nói:

- Là ai?

- Gia gia, ta.

Ngoài tĩnh thất, có thanh âm truyền đến.

Trên Giường, Tô Vân Thiên lão gia tử sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng đứng dậy.

- Dật nhi, là ngươi trở lại à?

Tĩnh thất mở ra, một đạo thân ảnh già nua lao ra, tóc dài màu trắng tung bay, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn có thể thấy được hình dáng góc cạnh lúc trẻ tuổi, mắt nhìn đạo thân ảnh lam lũ trước mắt, mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, tuy bớt đi mấy phần trắng nõn, lại có thêm sự cương nghị, cũng đã cao lớn hơn.

Tô Dật nhìn lão giả trước mắt, sắc mặt hồng nhuận, khí tức kéo dài, chỉ là khuôn mặt thương lão đó so với trước kia thì đã già hơn mấy phần, tóc cũng trắng hơn, chắc là trong khoảng thời gian này lo lắng cho mình mà dẫn tới.

- Gia gia, là ta đã trở về.

Thấy khuôn mặt già nua trước mắt, Tô Dật không nhịn được nữa, khóe mắt có chút ươn ướt, lập tức quỳ xuống đất hành lễ.

- Dật nhi, đúng là ngươi sao.

Vân Thiên lão gia tử có chút run rẩy, vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt quen thuộc trước mắt, khí tức ấm áp, rõ ràng là trước mắt.

- Ha ha ha ha.

Lão gia tử mỉm cười, vui tới bật khóc, trên khuôn mặt già nua, trong mắt có hào quang lấp lánh, mang theo lệ quang, không nhịn được trong lòng kích động, nói:

- Không chết là tốt rồi, ta biết, tôn tử của Tô Vân Thiên ta sẽ không chết sớm, tất nhiên sẽ gặp dữ hóa lành.

- Dật nhi bất hiếu, khiến gia gia lo lắng.

Tô Dật mắt ươn ướt, gia gia trong khoảng thời gian này e là rất lo lắng cho mình.

- Mau đứng lên đi, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Tô Vân Thiên lão gia tử rất kích động, kéo Tô Dật, vẫn cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, giống như đang kiểm tra trên người Tô Dật có thiếu thứ gì hay không?

- Gia gia, thương thế của ngươi?

Tô Dật cũng quan sát gia gia Tô Vân Thiên, lúc trước Tô Dật không thể phán đoán tu vi của gia gia đã đến loại trình độ nào, nhưng lúc này Tô Dật lại có thể đoán được, khí tức trên người gia gia đã thực sự tới trình độ Nguyên Hư cảnh.

- Thương thế của ta đã khỏi hẳn, ngay ngày hôm qua còn bước vào trình độ Nguyên Hư cảnh, kể ra thì phải đa tạ cường giả thần bí đó, còn cả người của Thần Kiếm môn nữa.

Tô Vân Thiên lão gia tử cao hứng không thôi, thương thế trên người đã khỏi hẳn, thậm chí hôm qua còn bước vào Nguyên Hư cảnh, từ nay về sau đã bước vào hàng cường giả rồi.