Chương 629
Hung cầm thô bạo, khát máu giết chóc, những nhân loại này căn bản không phải là đối thủ của nó.
Nhưng ngay khi móng sắc như câu sắp tóm tới đầu lĩnh nhân loại đó, hung đồng của hung cầm đột nhiên kinh biến, thân hình của nó đột nhiên cảm thấy như bị ngưng kết, giống như bị cấm chế vậy, thú hồn run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu, trong hung đồng có một đạo thân ảnh già nua cao lớn xuất hiện ở trước mắt, một đạo quyền ấn tràn ngập hào quang, không ngờ đã đánh lên trên người nó.
- Bùm!
Tiếng vang truyền ra, đầu hung cầm lập tức trực tiếp lõm xuống, nứt toác bắn ra máu tươi, bị đánh chết trong nháy mắt.
Người đó từ trong tuyệt vọng sợ hãi nhặt về một mạng, có chút khó có thể phục hồi tinh thần, ánh mắt run rẩy, hai chân như nhũn ra.
Biến cố bất ngờ xảy ra như vậy, cả trường đều kinh ngạc khiếp sợ, từng ánh mắt lập tức đều hướng về phía thân ảnh vừa đột nhiên xuất hiện.
Một lão giả xuất hiện, bồng bềnh trên trời, dưới chân không có bất kỳ nguyên khí hóa hình nào, thân hình già nua lại tạo cho người ta một loại cảm giác tinh thần phấn chấn giống như trẻ tuổi, tóc dài màu trắng tung bay, nếp nhăn trên mặt cũng không biết đã biến mất từ lúc nào, trở nên hồng nhuận rực rỡ, mơ hồ có thể thấy được hình dáng góc cạnh lúc trẻ tuổi.
Tô lão gia tử, là Tô lão gia tử!
- Lão gia tử tớirồi, chúng ta được cứu rồi!
Khi một lão giả như vậy xuất hiện, cả trường sau một thoáng ngạc nhiên, từ trong hoảng sợ tuyệt vọng giống như nhìn thấy ánh sáng hy vọng đang lấp lánh, từng ánh mắt cũng lập tức hiện ra vẻ kính sợ rồi sôi trào.
Lúc trước Bất Tử Môn đến xâm phạm, là Tô Vân Thiên lão gia tử chém địch thủ ở trước trận, một màn đó vẫn khiến mọi người của Man thành nhớ rõ.
Người trẻ tuổi của Man thành cũng từ nhỏ đã nghe nói tới sự tích đó.
Những ánh mắt ở xung quanh đều đang run rẩy, cảm xúc dạt dào, Tô lão gia tử cuối cùng cũng xuất hiện, bọn họ được cứu rồi.
- Là Tô lão gia tử xuất quan!
Trong huyết chiến phía trước, có người cảm thấy động tĩnh phía sau, quay đầu lại thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đó, lập tức không nhịn được kinh hô thành tiếng.
- Là lão gia chủ xuất quan!
Đệ tử Tô gia lại sôi trào, lão gia tử của bọn họ cuối cùng cũng xuất hiện.
- Tô lão gia tử tới rồi, chúng ta giết!
- Giết, liều mạng với bọn chúng.
Mắt thấy thân ảnh của Tô Vân Thiên lão gia tử, đệ tử Man thành đang chém giết, đệ tử của các đại gia tộc, trong lòng giống như được rót vào một liều thuốc trợ tim, từ trong phẫn nộ tuyệt vọng bộc phát ra lực lượng.
Những người chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng lúc này lại nghe thấy có Tô Vân Thiên lão gia tử xuất hiện, cũng sôi trào theo, trong cơ thể bộc phát ra lực lượng hơn hẳn thường ngày.
- Là lão gia tử xuất quan!
Đám cường giả của các đại gia tộc như Liễu Tông Nguyên, Tô Kính Đình, Mạc Lai từ xa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó, trong tuyệt vọng bi phẫn cũng trào ra một tia hy vọng.
Lại một con hung cầm lao đến, Tô Vân Thiên lão gia tử ánh mắt ngưng trọng, một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn từ trong cơ thể trào ra, thân ảnh lao thẳng về phía trước, một cỗ khí tức đáng sợ bùng nổ.
Hung cầm rít vang, cũng không biết là chuyện gì, lại bị trực tiếp đánh chết, rơi xuống đất.
Lão gia tử đạp không, thân hình cao lớn, vân bào bay phần phật, trong ánh mắt có hào quang dũng động, tạo cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm, tóc trắng bay lượn, ánh mắt đảo qua phía dưới, càng trở nên ngưng trọng hơn, khi thấy thân ảnh áo đen tóc ngắn quen thuộc ở phía trước, ánh mắt hơi run run, thanh âm kèm theo nguyên khí vang lên:
- Chư Bạt Dịch, ngươi còn dám tới xâm phạm Man thành ta!
- Bang bang.
Tiếng vang trầm đục truyền ra, dưới chân Thánh Sơn Vương chấp sự, hư ảnh của một con dị thú trực tiếp thoát phá, trong miệng bắn ra máu tươi, thân hình vẫn còn một nửa phong vận bị đánh bay, sắc mặt đã là một mảng trắng bệch.
Thân hình của Chư Bạt Dịch chỉ hơi lắc lư một chút, vẫn nhàn nhã tự đắc, dường như căn bản chưa vận dụng toàn lực, muốn chậm rãi xuất thủ, nếu không thì Vương chấp sự đó sợ là sớm đã không thể chống lại.
Nghe được thanh âm đinh tai nhức óc đó, không tiếp tục đuổi theo Vương chấp sự, Chư Bạt Dịch quay đầu lại, mắt nhìn một đạo thân ảnh quen thuộc trên hư không phía trước, hai mắt không khỏi lập tức co rút lại.
- Tô Vân Thiên, ngươi không bị thương à?
Chư Bạt Dịch rất kinh ngạc, hắn có được tin tức, Tô Vân Thiên đã bị thương nặng, e là khó có thể chống đỡ, cho nên mới tới Man thành, nhưng lúc này hắn cảm nhận khí tức trên người Tô Vân Thiên, không giống như là bị thương, thế nên không khỏi có chút kinh ngạc.
- Bất Tử Môn tà tâm không chết, lúc trướcđể ngươi đào thoát, hôm nay ngươi e là không được may mắn như vậy đâu!
Ánh mắt Tô Vân Thiên lão gia tử trầm xuống, lúc trước Chư Bạt Dịch này đào thoát, để hắn tránh được một kiếp, hai mươi năm thời gian, Bất Tử Môn lại ngóc đầu trở lại.
- Hừ, cũng chỉ là Nguyên Hư cảnh mà thôi, ngươi e là vẫn chưa đủ sức đâu!
Sau một thoáng kinh ngạc, Chư Bạt Dịch phục hồi tinh thần, trước tiên không nói tới lần này có Thanh Hoàng, Tô Vân Thiên này đến nay cũng vẫn chỉ là Nguyên Hư cảnh, trong Nguyên Hư cảnh, mình e là không phải kiêng kị mấy người.
- Trước tiên đối phó lão già đó đã!
Chư Bạt Dịch phất tay, thanh âm vang vọng trong hư không, mặc dù có tự tin, cảm thấy khí tức trên người Tô Vân Thiên căn bản là không có gì đáng ngại, nhưng cũng không biết vì sao, lại có kiêng kị rõ ràng, dù sao một màn xảy ra hai mươi trước vẫn khiến hắn còn sợ hãi, cho nên mới tâm sinh kiêng kị.
- Ầm!
Lập tức, ba người tu vi Nguyên Hư cảnh của Bất Tử Môn bay lên trời, ba đạo thân ảnh bao phủ trong hào quang, giống như ba vầng mặt trời bồng bềnh trong hư không, một cỗ khí tức Nguyên Hư cảnh tam trọng, một cỗ khí tức Nguyên Hư cảnh nhị trọng, một cỗ khí tức Nguyên Hư cảnh ngũ trọng mạnh nhất đồng loạt tỏa định trên người Tô Vân Thiên lão gia tử.
Bị ba cỗ khí tức Nguyên Hư cảnh tỏa định, trong lòng Tô Vân Thiên lão gia tử hơi trầm xuống, nghe tiếng kêu thảm thiết và huyết chiến ở xung quanh, một cỗ lãnh ý từ trong mắt hiện ra, nói:
- Giết!
Dứt lời, thân ảnh của Tô Vân Thiên lão gia tử đã trực tiếp lướt ra, nguyên khí bùng nổ, khí tức Nguyên Hư cảnh tam trọng không hề giữ lại, mang theo một cỗ uy nghiêm khổng lồ, trên bàn tay có hào quang bao phủ, lập tức một đạo cột sáng nguyên khí dâng lên, bản thân thì giống như một cỗ gió lốc, thổi quét tới người tu vi Nguyên Hư cảnh nhị trọng yếu nhất ở bên trái.
Tô Vân Thiên lão gia tử muốn đối phó người yếu nhất trước, giải quyết một đối thủ Nguyên Hư cảnh, có thể giúp đệ tử Man thành bớt đi một phần giết chóc.
- Hừ!
Người tu vi Nguyên Hư cảnh ngũ trọng mạnh nhất đó mắt ưng mũi khoằm, bộ dạng khoảng sáu mươi tuổi, sắc mặt âm trầm, không để cho Tô Vân Thiên lão gia tử được như ước nguyện, thân ảnh như điện, trực tiếp ngăn cản, một đạo quyền ấn đánh ra.
Đối mặt với sự ngăn cản của người tu vi Nguyên Hư cảnh ngũ trọng của Bất Tử Môn, Tô Vân Thiên lão gia tử dường như trong lòng đã sớm có tính toán, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại thầm cắn chặt răng, trong lòng hơi ngưng trọng, bàn tay đang thò ra bỗng nhiên nắm chặt lại, vòng xoáy hóa thành một quyền, ầm ầm đón đỡ.
Quyền va chạm, lập tức hư không vang vọng, không gian kích động, năng lượng kinh người thổi quét tứ phương, khuếch tán ra xung quanh.
Thân ảnh của Tô Vân Thiên lão gia tử lập tức từ trong hư không lui về phía sau mấy bước mới đứng vững lại được, người tu vi Nguyên Hư cảnh ngũ trọng của Bất Tử Môn thì liên tục lui về phía sau, trong yết hầu truyền ra một tiếng hự, tựa hồ là phải chịu đòn nặng.