Chương 630
Vào chớp mắt này, người tu vi Nguyên Hư cảnh ngũ trọng của Bất Tử Môn đó sắc mặt đại biến, đối phương là Nguyên Hư cảnh tam trọng, hắn là Nguyên Hư cảnh ngũ trọng, không ngờ không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào, ngược lại còn ăn quả đắng, như thế sao không khiến cho hắn khiếp sợ.
- Ồ.
Trên hư không, Thanh Hoàng đạp không, ánh mắt cũng vẫn dừng ở trên người Tô Vân Thiên lão gia tử, thấy kết quả này, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói với Chư Bạt Dịch ở bên cạnh:
- Chính là người này lúc trước đã đánh chết chưởng môn Bất Tử Môn các ngươi à?
- Không sai, chính là người này, tu vi không phải quá mạnh mẽ, hai mươi năm trước thậm chí không phải Nguyên Hư cảnh, lại đánh chết chưởng môn và rất nhiều cường giả của Bất Tử Môn ta, rất quái dị!
Chư Bạt Dịch động dung, thấy cường giả tu vi Nguyên Hư cảnh ngũ trọng trong môn cũng ăn quả đắng, trong mắt vốn đã vẻ kiêng kị, lúc này không khỏi lại càng ngưng trọng thêm mấy phần, hai mươi năm trước, chính là Tô Vân Thiên này, khi đó thậm chí chưa bước vào Nguyên Hư cảnh lại đánh chết rất nhiều cường giả Bất Tử Môn và cả chưởng môn của Bất Tử Môn, thực sự là quá mức quỷ dị.
- Man thành nho nhỏ này đúng có chút thú vị.
Nhìn thân ảnh tóc trắng cao lớn đó, Thanh Hoàng thản nhiên nói.
- Nếu Thanh Hoàng xuất thủ, nhất định có thể đánh chết lão gia hỏa này, đến lúc đó có thể nắm giữ Man thành trong tay, chậm rãi tìm kiếm chỗ bất phàm của nó!
Chư Bạt Dịch ánh mắt ám động, nói với Thanh Hoàng, giống như có ám chỉ.
- Không vội, trước tiên cứ quan sát đã.
Thanh Hoàng nói, đứng trên hư không, nhìn tất cả, nhưng không có ý nóng lòng xuất thủ.
Chư Bạt Dịch thầm động tâm, mắt nhìn thân ảnh quen thuộc đó, cũng rất kiêng kị, dường như không dám tùy tiện xuất thủ, cảnh tượng hai mươi năm trước vẫn sờ sờ trước mắt, thực sự quá khiếp người.
Một quyền đánh lui đối thủ, Tô Vân Thiên lão gia tử cũng kinh ngạc, hắn cũng có hiểu biết nhất định đối với thực lực của mình, hắn đã lột xác từ trong ra ngoài, được phạt cốt tẩy tủy ở trong không gian thần bí đó, có cảm giác giống như phá kén thành bướm, biết mình nay đã hơn xưa, nhưng không ngờ lại có thể mạnh mẽ như vậy.
- Phù!
Một cỗ khí tức nóng rực và một cỗ khí tức âm hàn từ bên cạnh một trái một phải thổi quét mà đến, theo người tu vi Nguyên Hư cảnh ngũ trọng của Bất Tử Môn đó bị đánh lui, hai người tu vi Nguyên Hư cảnh tam trọng và Nguyên Hư cảnh nhị trọng từ một trái một phải trong nháy mắt lao tới.
- Chiến!
Đối mặt với sự giáp công của hai người, Tô Vân Thiên lão gia tử hét lớn một tiếng, phất tay mà động, nguyên khí bùng nổ, có thú ảnh ngưng tụ ở trước người, lập tức va chạm.
- Giết!
- Huyết chiến tới cùng!
- Bảo vệ Man thành!
Thấy Tô Vân Thiên lão gia tử đại chiến với cường giả Bất Tử Môn mà không rơi vào thế hạ phong, đệ tử Man thành và đệ tử của các đại gia tộc ở phía dưới lại sôi trào, huyết chiến không ngừng với đệ tử Bất Tử Môn và đại quân man yêu thú.
⚝ ✽ ⚝
Không gian hư vô, biển lửa nhộn nhạo, một con thú ảnh bảy sắc đã thu nhỏ lại, chỉ to bằng thể tích của trẻ con, bồng bềnh ở trước mặt Tô Dật, lộ ra một cỗ uy nghiêm, hai mắt trong suốt, mắt lộ vẻ vô cùng thân thiết.
- Phượng Hoàng thần điểu, đây là Phượng Hoàng thần điểu!
Thanh âm của Linh Thiên Tuyết mang theo vẻ kích động vang vọng trong tai Tô Dật.
Trong không gian thần bí, thủ ấn của Tô Dật đã thu lại, khí tức trên người dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng xem như đã hữu kinh vô hiểm ngưng kết thành Thiên Yêu Hồn Khế.
- Phượng Hoàng thần điểu!
Nghe giọng nói của Linh Thiên Tuyết vang lên trong tai, Tô Dật mở hai mắt, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm con chim nhỏ ở trước mắt.
Con chim nhỏ lúc này so với vừa rồi thì đã trở nên vô cùng thân thiết, vô hình trung dường như có một loại liên hệ nào đó với Tô Dật, đang tò mò nhìn Tô Dật, thanh âm thanh thúy mang theo vẻ non nớt nói:
- Ngươi đang nói chuyện với ai thế?
- Trong cơ thể ta có một người, ta nói chuyện với nàng ta.
Tô Dật tất nhiên không có gì phải giấu diếm con chim nhỏ này, sau khi hai người kết Thiên Yêu Hồn Khế, đó chính là giống như gắn bó sinh tử, đủ để tín nhiệm.
- Ta dường như cũng cảm thấy, là khí tức của Yêu tộc.
Con chim nhỏ nghiêm túc nói, mắt chớp chớp.
- Ngươi xác định đây là Phượng Hoàng thần điểu chân chính chứ?
Tô Dật khó nén được tâm tình đang kích động tới run rẩy ở trong lòng, Phượng Hoàng thần điểu không phải sớm đã chôn vùi trong năm tháng sao, nếu đây đúng là Phượng Hoàng thần điểu chân chính, vậy thì phát tài to rồi.
Ngẫm lại mình kết thành Thiên Yêu Hồn Khế với một con Phượng Hoàng thần điểu, Tô Dật liền không nhịn được mà kinh hãi trong lòng, Phượng Hoàng thần điểu, đây là Yêu tộc chí tôn, cho dù là đại yêu gặp cũng phải cúi đầu xưng thần.
- Đương nhiên là Phượng Hoàng thần điểu rồi, Phượng Hoàng thần điểu chân chính, không sai được!
Thanh âm của Linh Thiên Tuyết cũng mang theo vẻ run rẩy khó nén, thân là Yêu tộc, nàng ta biết Phượng Hoàng thần điểu đại biểu cho cái gì, trước mắt không ngờ có một con Phượng Hoàng thần điểu trong truyền thuyết xuất hiện ở trước mặt nàng ta, nếu để Yêu tộc biết được, chắc chắn sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, sẽ khiến vô số đại yêu hướng về.
- Phượng Hoàng thần điểu!
Tô Dật run rẩy, tâm cảnh dù có tốt tới mấy lúc này cũng không nhịn được mà có chút mừng rỡ như điên, cẩn thận ngẫm lại, quả trứng đó đến từ không gian thần bí trong Vạn Kiếm chiến trường, từ trong hài cốt của Ám Thần cầm có được, vốn là lai lịch thần bí, lúc này nó đích xác có thể là một con Phượng Hoàng thần điểu chân chính.
- Phượng Hoàng thần điểu, rất quen thuộc, ta hình như chính là Phượng Hoàng!
Con chim nhỏ nghe vậy, trong miệng cũng lẩm bẩm, nhưng tựa hồ là chịu ảnh hưởng gì đó, đầu óc có chút mơ hồ hỗn loạn.
- Con chim nhỏ, ngươi là nam hay nữ, không đúng, ngươi là trống hay mái.
Tô Dật vẻ mặt tươi cười, nhìn con chim nhỏ trước mắt rồi hỏi, nghĩ tới bên cạnh mình hiện tại có một con Phượng Hoàng thần điểu ấu tế, trong lòng cũng khó nén được kích động.
- Ta là nam, nam... Ngươi mới là trống, ngoài ra ta không phải tên là con chim nhỏ.
Con chim nhỏ lườm Tô Dật một cái, tức giận nói.
- Thế à, không gọi là con chim nhỏ thì gọi ngươi là gì?
Tô Dật phớt lờ, cao hứng cười hỏi con chim nhỏ.
- Ta cũng không biết, ta không có tên.
Con chim nhỏ lắc đầu nói.
- Tiểu Phượng... Tô Tiểu Phượng, có chút giống như Lục Tiểu Phụng...
Tô Dật nói thầm, phải giúp đặt tên cho con chim nhỏ này.
- Lục Tiểu Phụng là ai?
Con chim nhỏ tò mò hỏi.
- Một nam nhân có râu giống như lông mày.
Tô Dật lên tiếng, quan sát con chim nhỏ, đột nhiên nói:
- Không bằng gọi là Tiểu Soái đi, Tô Tiểu Soái nhé, sau này ngươi trưởng thành, đi theo bên cạnh ta, khẳng định là soái khí mê người, vậy gọi là Tô Tiểu Soái đi!
Nghĩ tới sau này có một con Phượng Hoàng thần điểu đi theo bên cạnh mình, Tô Dật liền không nhịn được cảm xúc dạt dào.
- Soái khí mê người, dường như rất không tồi, vậy gọi là Tô Tiểu Soái đi, có điều ta vì sao lại phải họ Tô, ta là Phượng Hoàng cơ mà.
Con chim nhỏ dường như cũng rất hài lòng với cái tên Tô Tiểu Soái này, không khỏi ngẩng đầu lên, đầy vẻ tự tin.
- Bởi vì sau này ta là đại ca của ta, ta họ Tô, ngươi cũng họ Tô, cho nên ngươi tên là Tô Tiểu Soái.
Tô Dật nghiêm mặt nói với con chim.
- Được rồi.
Tô Tiểu Soái gật đầu, dường như cảm thấy Tô Dật nói rất có lý.