Chương 632
Mấy Thánh Sơn đệ tử cố ý thủ hộ Liễu Nhược Hi, nhưng lúc này cũng bị cường giả Bất Tử Môn và man yêu thú cường hành phân cách ngăn cản, đã có người bị thương nặng, có người chết đi, mấy người còn lại cũng đã bản thân khó bảo toàn.
- Bất Tử Môn, Thánh Sơn ta nhất định sẽ huyết tẩy các ngươi!
Vương chấp sự gầm lên, sắc mặt trắng bệch, Chư Bạt Dịch không tiếp tục đuổi giết, nhưng lại chưa ổn định thân hình đã bị một con man yêu thú Yêu Hư cảnh trực tiếp nhắm vào.
Khắp nơi đều đang huyết chiến, khắp nơi đều bị máu tươi nhiễm đỏ, máu chảy thành sông!
Binh khí giao phong, hàn quang bốn phía, sát khí ngập trời!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng lão nhân cầu nguyện, tiếng trẻ con gào khóc đan vào nhau, không dứt bên tai.
- Chiến!
Tô Vân Thiên lão gia tử hét lớn, khí tức Nguyên Hư cảnh tam trọng bùng nổ đến cực hạn, nguyên khí nổ vang trong cơ thể, đại chiến với ba cường giả Nguyên Hư cảnh của Bất Tử Môn.
Lão gia tử bất phàm, dùng một địch ba, lúc ban đầu vẫn có thể ngang sức.
Nhưng sau hơn mười chiêu, ba người tu vi Nguyên Hư cảnh của Bất Tử Môn có hẹn ngầm, dưới trận thế hợp kích, lão gia tử bắt đầu bị áp chế, đến cuối cùng, là lấy trứng chọi đá vô cùng gian nan.
- Gừ gừ.
Ba người tu vi Nguyên Hư cảnh nguyên khí hóa hình, ngưng tụ thú ảnh, thế công trong tay sắc bén độc ác.
Tô Vân Thiên lão gia tử sắc mặt ngưng trọng, toàn lực chống đỡ, chấn động không gian, chấn vỡ hai hư ảnh nguyên khí hóa hình ở trước người, hóa thành nguyên khí năng lượng phô thiên cái địa tán loạn tỏa ra xung quanh.
- Phập.
Nhưng một đạo thế công cũng thừa cơ đánh lên đầu vai lão gia tử, khiến thân hình hắn lảo đảo, trong miệng phun ra một ngụm máu.
- Xem ra dường như không phải giống trước kia rồi.
Xa xa, Chư Bạt Dịch cười lạnh, lòng kiêng kị giảm mạnh, phất tay, thanh âm vang vọng trường không, nói:
- Giết, huyết tẩy Man thành!
- Giết!
- Gừ gừ.
Đệ tử Bất Tử Môn, đại quân man yêu thú hò hét rít gào.
- Huyết chiến tới cùng, liều mạng với bọn chúng.
- Giết một hòa vốn, giết hai có lời, giết!
Huyết chiến đến đỏ mắt, đệ tử Man thành gầm lên, mắt thấy thân nhân huynh đệ lần lượt ngã xuống, trong lòng bi thống khó chịu, toàn lực ứng phó, liều chết chống lại.
- Các huynh đệ, giết cho ta!
Tô Bách Hàn hét lớn, trên người sớm đã nhuốm máu, y bào thoát phá, xuất hiện không ít vết thương, trên người tràn ngập khí tức huyết sát, khiến trên thân thể hắn cũng xuất hiện hào quang màu máu, giống như hung thần.
- Vù.
Hai mắt đỏ rực, Tô Bách Hàn lại lao ra, trong tay nắm chặt một thanh đại hoàn đao, máu tươi nhỏ xuống, phát ra hàn quang, một đao đánh xuống, một đệ tử Bất Tử Môn vung đao đón đỡ, tia lửa văng ra, thân ảnh của người sau trực tiếp bị đẩy lui, cánh tay run rẩy, mắt lộ vẻ kinh sợ.
- Nguyên Huyền cảnh nho nhỏ mà thôi, muốn chết!
Một tiếng quát lạnh truyền đến, cùng với một đạo thú ảnh khổng lồ xuất hiện trên trời, một cỗ khí tức thô bạo bao phủ ép xuống.
- Gừ.
Tiếng sói tru điếc tai, một con hung lang man yêu thú cao chừng nửa trượng, dài chừng một trượng, lưng mọc hai cánh, cả người bọc trong giáp thịt màu đỏ sậm, miệng rộng như chậu máu chi chít răng nanh, trên đầu lưỡi giống như mọc ra những xước mang rô màu máu, khí tức Yêu Linh cảnh cửu trọng tràn ngập, trên lưng là một cường giả trung niên Bất Tử Môn bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, mắt lộ lãnh ý hàn quang, sát ý tràn ngập. Hung lang lao xuống, mấy đệ tử Man thành trực tiếp bị vỗ thành sương máu, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hung lang nhìm chằm chằm Tô Bách Hàn, trực tiếp vỗ cánh đáp xuống, móng sắc thò ra, có hào quang màu máu vương trên móng vuốt sắc bén, ánh ra thô bạo huyết sát thô bạo tới khiếp người.
- Ta liều mạng với các ngươi!
Tô Bách Hàn hét lớn một tiếng, đại hoàn đao trong tay đột nhiên giơ cao, nguyên khí trong cơ thể đều rót ào trong đó, đã có lòng liều mạng, dùng thế phá núi, hung hăng bổ vào một trảo của hung lang.
Đây là xuất thủ chờ chết, đối mặt với một con hung lang man yêu thú trình độ Yêu Hư cảnh, thậm chí là trình độ Yêu Hư cảnh đứng đầu, Tô Bách Hàn biết kết quả của mình là gì, đã không thể tránh né, vậy thì cứ liều mạng đánh một trận.
Cảm thụ được khí thế trên một đao của người trước, ánh mắt hung lang đỏ rực thô bạo, lại thờ ơ không để vào mắt.
Móng sắc của hung lang ánh ra huyết quang, giống như bắn ra tàn ảnh liên tiếp, mỗi một lần trảo ấn trùng kích, trực tiếp khiến ánh đao trên đại đao của Tô Bách Hàn trở nên suy yếu, cuối cùng trảo ấn trực tiếp ấn lên trên hàn quang đại đao.
- Rắc.
Đại đao vô cùng sắc bén dùng thế phá núi chém ra, lúc này lại bị móng sắc khổng lồ của hung lang khống chế ngăn cản, nháy mắt giống như bánh chèo vặn vẹo vỡ nứt.
- Kiếp sau nhất định sẽ là cường giả, trảm sát các ngươi!
Dưới khí tức khiếp người, trong lòng Tô Bách Hàn lạnh toát, cảm nhận được khí tức của tử vong, hận mình không thể làm cường giả, không phải đối thủ của những cường địch này, đau thương hét lên.
- Đội trưởng!
Có hộ vệ của Tô gia hét lớn, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn chứ không có sức để ngăn cản.
Đại đao trong tay trực tiếp vặn vẹo vỡ nát, Tô Bách Hàn lúc này vừa buồn vừa giận, cánh tay run rẩy ứa máu.
Khí tức khiếp người đó đã ùa vào trong cơ thể Tô Bách Hàn, nhưng trừ nhắm mắt chờ chết ra thì không có biện pháp nào khác.
- Vù.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người xung quanh, đó móng sắc có hung lang sắp trực tiếp ấn lên tay Tô Bách Hàn, một tiếng gió bén nhọn từ chân trời truyền đến, tới rất đột ngột, nhanh như tia chớp!
Tiếng xé gió mang theo thanh âm vù vù, giống như bọc lấy một đạo xích quang, cuối cùng giống như có mắt, trực tiếp trùng kích đánh vào trên móng sắc của hung lang đó.
Trong chớp mắt này bất kể là hung lang đó hay là trung niên tu vi Nguyên Chân cảnh của Bất Tử Môn đều biến sắc.
Nhưng tất cả quá mức đột ngột, căn bản không thể ngăn cản.
Trong thanh âm trầm đục, móng sắc của hung lang trực tiếp bị bẻ gãy nghiền nát, xích quang chi vật bắn ra, đổ ập xuống đất.
- Gừ.
Hung lang hét thảm rít gào, máu tươi trên móng gãy phun lên người Tô Bách Hàn, thân hình trong tiếng kêu rên trực tiếp đập mạnh xuống đất, cát bay đá chạy.
Trung niên khí tức Nguyên Chân cảnh nhất trọng của Bất Tử Môn cũng lập tức thân ảnh lảo đảo, từ trên lưng hung ngã xuống, chật vật đứng lên, thiếu chút nữa thì bị hung lang đè lên người.
Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều có chút trợn mắt há hốc mồm.
Tô Bách Hàn sớm đã nhắm mắt chờ chết, vào chớp mắt tuyệt vọng cuối cùng, bỗng dưng vẻ mặt kinh ngạc nhìn xích quang chi vật vừa xuất hiện, đó là một thanh kiếm được vải bố quấn quanh, lúc này đã nhuốm máu, cắm dưới đất.
Ánh mắt ngơ ngẩn, Tô Bách Hàn đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía không trung, trong lòng lại run rẩy, nơi đó có một cỗ khí hung lệ khiếp người hơn đang bao phủ đến.
- Gừ.
Một con quái vật lớn giương cánh mà đến, trên người lấp lánh hào quang màu máu, con ngươi giống như tràn đầy máu tươi, cái miệng như chậu máu há to, tiếng gầm như tiếng sói tru vang vọng, cùng với huyết vụ quay cuồng, giống như sóng biển ngập trời.
Ở trên người quái vật dữ tợn đó, một đạo thân ảnh áo lam đang đứng, thân hình cao ngất, tóc đen dài ngang vai, kỳ lạ là mặt được một tấm khăn màu đen che lại, chỉ lộ ra mắt và trán.
Quái vật dữ tợn đó đáp xuống, khí tức so với hung lang đó không biết còn hung hãn hơn bao nhiêu lần.
Khí tức khiếp người đó bao phủ tới, khiến Tô Bách Hàn trong lòng run rẩy, còn chấn động hơn khi đối mặt với hung lang đó, tim như ngừng đập, sợ hãi không thôi.