← Quay lại trang sách

Chương 662

Người tới dáng vẻ của một trung niên, thân hình cao gầy, mặc thành bào, khóe mắt hẹp dài, cả người mang theo khí chất âm nhu lạnh lùng.

Sau khi người này xuất hiện, bốn phía trên không trung tự dưng khẽ rung lên, không khí dường như cũng đọng lại vậy.

- Là ngươi...

Khi thân ảnh này lặng lẽ xuất hiện, ánh mắt của Tô Dật nhìn kỹ lại, nhất thời trong lòng tự nhiên run lên.

Tô Dật nhìn trung niên mặc thanh bào ở trước mặt, không phải Thanh Hoàng trước đây chạy trốn từ Man thành thì còn có thể là ai?

- Thanh Hoàng!

Ánh mắt của Tô Dật run rẩy, nhất thời sinh lòng cảnh giác, đây là một cường giả Yêu Hoàng, Yêu Hoàng của Minh Xà tộc.

- Chính là hắn, khí tức mới vừa rồi chính là trên người tên này!

Khi nhìn thấy Thanh Hoàng, Tô Tiểu Soái cũng hưng phấn không ngừng, mới rồi nó cảm giác được chính là khí tức trên người người này.

- Tiểu tử, thì ra là ngươi, thực sự là thiên đường có cửa ngươi không ở, địa ngục không cửa ngươi lại tới!

Thanh Hoàng nhìn Tô Dật, ánh mắt cũng âm thầm đánh giá Tô Tiểu Soái, tỏ ra kinh ngạc.

Sức mạnh linh hồn âm thầm nhả ra, Thanh Hoàng cũng đang thăm dò, muốn xác định trên người Tô Dật có có cường giả Nguyên Hoàng cảnh ở Thánh Sơn đi theo hay không.

- Phù...

Tô Dật âm thầm hít một hơi thật sâu, vẫn luôn né tránh Than Hoàng, chính là vì sợ gặp phải.

Không ngờ tới vận may lại tốt như vậy, vẫn phải gặp được, dường như tên Thanh Hoàng này đã sớm nhìn chằm chằm mình rồi.

- Thanh Hoàng, tiền bối cường giả của Thánh Sơn đang ở phía sau, nếu ta là ngươi thì sẽ không làm lỡ thời gian ở đây đâu.

Mắt nhìn Thanh Hoàng, trong lòng Tô Dật chợt chuyển, bắt đầu suy tư. Tên Thanh Hoàng này theo dõi mình, sợ là sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Vốn lấy thực lực bình thường của mình thì căn bản không phải là đối thủ.

- Tiểu tử, đừng có hòa ta, lão nhân Thánh Sơn kia căn bản cũng không đến đây đi, ha ha...

Thanh Hoàng cười nhạt, ngày càng khẳng định người có tu vi Nguyên Hoàng cảnh của Thánh Sơn chưa từng đi theo, chỉ có một mình tiểu tử này tới mà thôi.

- Uy, ngươi là ai, dám hô to gọi nhỏ với đại ca ta như thế, có tin ta ăn ngươi không hả!

Nhìn tư thế của Thanh Hoàng, Tô Tiểu Soái cũng ngẩng cái đầu nhỏ, hoàn toàn không có ý sợ hãi, nhìn chằm chằm Thanh Hoàng, đại liệt nói.

- Một chú chim nhỏ...

Ánh mắt Thanh Hoàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người Tô Tiểu Soái, đã sớm vô cùng kinh ngạc với Tô Tiểu Soái. Một con chim nhỏ miệng nói tiếng người, ít nhất cũng có Yêu Hư cảnh! Nhưng con chim nhỏ này dường như cũng không phải, trên người ngay cả gã cũng không cảm giác được bất kỳ dao động khí tức nào.

- Đàng hoàng chút cho ta, đàng hoàng đợi!

Sắc mặt Tô Dật đại biến, nhất thời túm Tô Tiểu Soái lên trực tiếp nhét vào trong túi áo bên người.

Đầu tiên là Tô Dật sợ Thanh Hoàng thực sự nhận ra thân phận của Tô Tiểu Soái, vậy sẽ phiền phức lớn.

Thứ hai là sợ lát sau nếu thực sự động thủ thì sẽ không rảnh chiếu cố tới Tô Tiểu Soái.

Trở tay rút kiếm ra, Tô Dật cầm trong tay bao vải chứa Phá Kiếm, nhìn thẳng vào Thanh Hoàng, sắc mặt cũng âm trầm đi một chút, nói:

- Thanh Hoàng, theo ta thấy thì vết thương trên người ngươi cũng không nhẹ đâu! Sợ là đang gắng gượng, lấy tình huống hiện tại của ngươi có mấy phần chắc chắn có thể đối phó được với ta?

Tô Dật biết rõ tình huống của Thanh Hoàng, nếu như mấy con Man Yêu thú nói không sai thì Thanh Hoàng này bị cường giả Nguyên Hoàng cảnh của Thánh Sơn đánh bị thương, sau đó lại đại chiến một trận với Sí Giao Hoàng, thương thế dường như rất nghiêm trọng.

Từ biểu hiện âm thầm cảnh giác của Thanh Hoàng thì Tô Dật đoán chừng nó đã đủ để chứng minh Thanh Hoàng thực sự đã bị thương nặng.

Trước đây bên trong Man thành dựa vào ngoại lực là thanh Phá Kiếm không trọn vẹn trong tay đã có thể đnáh bại Chư Bạt Dịch có thể so với Nguyên Hoàng cảnh, Thanh Hoàng chắc chắn cũng đã nhìn thấu đầu mối.

Tô Dật hy vọng Thanh Hoàng sẽ thấy cố kỵ.

Nếu thật sự động thủ thì mình sẽ phiền phức cực lớn.

Nghe lời nói của Tô Dật, sắc mặt của Thanh Hoàng không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại hung hăng chấn động.

Gã cố nén không lộ ra dấu vết, không ngờ tới tiểu tử kia lại có thể nhìn ra thương thế gã rất nặng.

Mắt nhìn thanh kiếm quỷ dị quấn vải quanh, trước đây Thanh Hoàng tại sao lại không để ý tới chứ.

Trước mắt tên kia trước đó đã dựa vào một thanh kiếm quỷ dị, ngoại lực trong cơ thể mới có thể đánh một trận với Chư Bạt Dịch!

Trên người tiểu tử này có rất nhiều chỗ thần bí.

Nói thật, bây giờ thương thế trên người làm Thanh Hoàng thật sự có chút kiêng kỵ, nhưng chỉ là một chút kiêng kỵ mà thôi.

Nếu như tình hình bình thường thì gã cũng lười mạo hiểm.

Nhưng trên người của người trước mắt này lại có quá nhiều bí mật, cho dù là một thanh kiếm cũng là trọng bảo.

Chính là bởi vì như vậy nên Thanh Hoàng càng thêm không muốn buông tha cho tiểu tử này.

Dù thế nà gã cũng là Yêu Hoàng cảnh, chẳng lẽ còn sợ khi thu thập tiểu tử này hay sao!

- Ha ha ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng như vậy đã có thể uy hiếp được ta sao, trên người có rất nhiều chỗ quỷ dị, bí mật Man thành có thể đang ở trên người tiểu tử ngươi!

Thanh Hoàng cười nhạt, tiểu tử này càng như vậy, sợ rằng bí mật bên trong Man thành không chừng đang ở trên người tiểu tử này. Bất Tử môn kia không có được, lần này lại trời giáng đại vận, đại cơ duyên phải rơi vào người của gã rồi.

Nghĩ đến đây, lòng kiêng kỵ của Thanh Hoàng không khỏi nhỏ đi vài phần.

Cho dù trên người tiểu tử này có ngoại lực không tầm thường thì sao chứ. Bản thân mình bị thương nặng cũng đủ để tốc chiến tốc thắng đối phó với tiểu tử này rồi.

- Giờ phiền toái rồi, ngươi có biện pháp nào không?

Tô Dật nói nhỏ, hỏi Linh Thiên Tuyết.

Con mắt của Tô Dật chăm chú nhìn Thanh Hoàng, Phá Kiếm hoàn toàn là đang dùng để hù dọa Thanh Hoàng mà thôi, không phải lần nào cũng có thể dùng sức mạnh sát ý bên trong Phá Kiếm được.

Hơn nữa cho dù là bằng vào lực sát khí bến trong Phá Kiếm sợ là cũng khó có thể đối phó được cường giả Hoàng cấp chân chính này.

Huống chi Thanh Hoàng còn có Yêu Hoàng cảnh, còn có cả con bài Yêu đan tự bạo đáng sợ kia.

- Gã đã bị thương nặng, khí tức hỗn loạn, nếu là thời kỳ toàn thịnh của ta thì một đầu ngón tay cũng có thể đối phó rồi, nhưng hiện tại ta mới khôi phục không nhiều lắm, lúc ở Man thành cũng phải tiêu hao không ít, hiện tại coi như là ta toàn lực giúp ngươi cũng khó mà đối kháng được mấy chiêu, người này nếu muốn đối phó với ngươi thì sợ là sẽ không lưu thủ, sẽ tốc chiến tốc thắng, muốn làm cơ hội chạy trốn cũng không có!

Linh Thiên Tuyết nói vậy, giọng nói cũng rất nghiêm túc, Thanh Hoàng có thân thể minh xà Yêu Hồn cảnh, mặc dù đã bị thương nặng nhưng cũng không phải dễ đối phó. Người có tu vi Yêu Hoàng cảnh thực lực mạnh bao nhiêu, trước đây nàng thân là Yêu Hoàng cảnh, đương nhiên là biết rõ nhất.

- Đây thực sự là phiền phức lớn rồi.

Vẻ mặt của Tô Dật nghiêm túc, đây thật sự là phiền phức lớn rồi, trong đầu suy nghĩ các biện pháp, cho dù lấy Thánh khí Thiên Tinh Kinh Phách trên người ra, lấy tu vi thực lực của mình thì cũng không có cách nào đối phó được một cường giả Yêu Hoàng cảnh chân chính. Hơn nữa Thanh Hoàng này dường như vẫn luôn theo dõi mình, muốn trốn cũng khó.

- Tiểu tử, là tự ngươi tìm tới cửa!

Khóe mắt hẹp dài của Thanh Hoàng nở nụ cười nhạt, không trì hoãn nữa, muốn tốc chiến tốc thắng.

Nơi đây không thể ở lâu nữa, gã căn bản là muốn rời khỏi nơi đây, không ngờ tới lại gặp được cơ duyên lớn bậc này, không thể bỏ qua được.

⚝ ✽ ⚝

Khi giọng nói vừa dứt, thân ảnh của Thanh Hoàng đã bỗng nhiên bước ra, quanh thân có thanh quang rực rỡ tỏa ra, một luồng lực khổng lồ vô hình phong tỏa trên không, từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía Tô Dật.