← Quay lại trang sách

Chương 665

Trong nháy mắt, quá nhanh.

Ngay cả Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn cùng Lang Đầu Yêu Bức cũng quá sợ hãi.

Tô Dật biến sắc, cũng may đã có phòng bị, nguyên khí dưới chân bùng nổ, dùng Phù Dao Bách Biến Bộ nhanh chóng lui lại.

Ùng ùng...

Trên không sấm chớp rền vang, xích quang sấm sét trong chớp mắt này đã hạ xuống, bổ thẳng vào bản thể minh xà của Thanh Hoàng.

Xì xì xì...

Phụt...

Tia điện chớp tàn phá bừa bãi, khí tức lớn trấn áp thú hồn, trong nháy mắt Thanh Hoàng phun máu, trên người vô cùng thê thảm.

Nhưng lập tức, trên hư không tất cả lại biến mất tăm, không thấy gì nữa.

Tô Dật lui ra phía sau, sự kinh hãi trên sắc mặt còn chưa tiêu, âm thầm hít một hơi khí lạnh, mới rồi thiếu chút nữa đã phải chịu độc thủ của Thanh Hoàng.

Tên Thanh Hoàng này quá xảo trá, giả bộ thỏa hiệp, Tô Dật không thể không cẩn thận đối đãi.

- Con rắn nhỏ này quá ghê tởm!

Tô Tiểu Soái chửi ầm lên, đôi mắt nhỏ nhìn minh xà Thanh Hoàng thê thảm không nỡ nhìn, vẻ khinh bỉ và phỉ nhổ.

Thanh Hoàng sợ hãi, thê thảm tới cực hạn.

Nó nghĩ thầm muốn lấy thế nhanh như chớp để trực tiếp đánh chết tên tiểu tử này rồi tất cả xung quanh đây sẽ biến mất, nơi thần bí này sẽ thuộc về nó.

Nhưng Thanh Hoàng không ngờ tới, một kích mới rồi lại lần thứ hai bị thua.

- Dường như có chút...

Mắt nhìn Thanh Hoàng, Tô Dật tỏ ra nghi hoặc, dường như cảm thấy có chỗ đặc biệt.

- Thử một lần!

Âm thầm cắn răng, Tô Dật cất bước đi về phía Thanh Hoàng thê thảm.

- Ngươi muốn làm gì!

Mắt nhìn Tô Dật đang đi tới, mắt Thanh Hoàng tỏ ra kiêng kỵ. Nó cho rằng sấm sét xích sắc đáng sợ kia đều nắm trong tay Tô Dật.

- Yêu Hoàng cảnh mà thôi, không phải là muốn giết ta sao?

Tô Dật bĩu môi, thủ ấn kết lại, vận Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, một thủ ấn vỗ thẳng về phía Thanh Hoàng.

- Tiểu tử, ngươi làm càn!

Thanh Hoàng cảm thấy kiêng kỵ, nhưng nói như thế nào thì gã cũng đường đường là Yêu Hoàng cảnh, lúc này lại bị tiểu tử này không để vào trong mắt, trong lòng cũng thấy tức giận, nhất thời khí tức tuôn ra, cái đuôi lớn co lại, muốn trực tiếp quất về phía Tô Dật.

Ùng ùng...

Chỉ vẻn vẹn trong nháy mát này, trên hư không lần thứ hai sấm chớp rền vang, sấm gió leng keng, khí tức thật lớn kèm theo xích sắc lôi quang hạ xuống.

Sấm sét xích quang chằng chịt tựa như mưa, đều hạ hết lên cơ thể minh xà của Thanh Hoàng.

Rầm rầm rầm...

Toàn thân Thanh Hoàng bị lôi quang tàn phá bừa bãi, da tróc thịt bong, máu chảy dạt dào.

Ô...

Lôi quang bậc đó giáng xuống, Thanh Hoàng cũng không nhịn được mà kêu rên thảm thiết.

⚝ ✽ ⚝

Một chưởng của Tô Dật cũng hạ lên người của Thanh Hoàng. Tuy gã là Yêu Hoàng cảnh nhưng lúc này dưới trạng thái như vậy cũng bị một chưởng của Tô Dật làm chấn động máu chảy liên tục.

Ồ!

Tô Dật thấy thế thì trong mắt lướt qua vẻ vui mừng, biến chưởng thành quyền được xích quang bao lấy, lại đấm ra một quyền nữa.

- Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi!

Thanh Hoàng lớn tiếng rít gào, đường đường là cường giả Yêu Hoàng cảnh, chưa từng phải chịu nhục nhã bậc này, còn bị một tên chỉ có Nguyên Linh cảnh làm nhục, sau khi rít gào thì khí tức bắt đầu được khởi động.

Ùng ùng...

Trên không ầm vang, sấm chớp rền vang không ngừng, một mảng lôi quang xích sắc lớn tựa như từng con mãng xà tạo thành từ sấm sét hạ xuống.

Đoàng đoàng đoàng đoàng...

Ô ô...

⚝ ✽ ⚝

Cơ thể của Thanh Hoàng vốn vô cùng thê thảm, liên tiếp nổ tung, máu thịt vẩy ra, xương trắng nhơn nhởn, tiếng kêu thảm thiết không ngớt.

Một quyền của Tô Dật cũng đánh thẳng xuống, làm cho thân thể bị phá nát của Thanh Hoàng nhiều thêm một cái lỗ máu. Một mảng da thịt lớn cũng bay ra.

- Thật là đáng sợ!

Bích Huyết Linh Tham, Lang Đầu Yêu Bức, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này thì âm thầm chặc lưỡi, sợ hãi tới mức tim đập nhanh.

Chúng nó cũng có thể cảm giác được sự đáng sợ của sấm sét màu đỏ kia.

Đặc biệt là Bích Huyết Linh Tham, sấm sét màu đỏ so với sấm sét khi nó độ kiếp thì còn đáng sợ hơn nhiều.

Thân thể minh xà của Thanh Hoàng bốc lên, cực kỳ đau đớn, song đồng như huyết nguyệt lúc này đã hoàn toàn bị sự sợ hãi thay thế.

Lúc này chỉ có bản thân Thanh Hoàng biết rõ nhất sự đáng sợ của sấm sét màu đỏ đó, càng đáng sợ hơn chính là khí tức ẩn chứa uy áp lớn trên sấm sét màu xích sắc kia.

Lực sấm sét kèm theo khí tức đáng sợ mỗi lần hạ xuống đều có thể làm vỡ nát thú hồn của Thanh Hoàng, khiến nó không thể chịu đựng được, muốn nổ nát thú hồn của nó.

- Quả thế!

Tô Dật nở nụ cười như bản thân mình dự liệu, vào trong không gian thần bí mày, chỉ cần Thanh Hoàng muốn gây bất lợi cho mình, khí tức khẽ động sẽ lập tức bị không gian thần bí trừng phạt.

Lôi điện này sẽ không lấy mạng của Thanh Hoàng, nhưng sẽ đánh cho gã da tróc thịt bong.

- Con minh xà này dường như đã chịu áp chế của không gian nơi đây rồi.

Linh Thiên Tuyết ở trong cơ thể Tô Dật nói vậy, cảm giác được mọi thứ, trong giọng nói cũng có vẻ vô cùng kinh ngạc.

- Hay, sẽ được một đời bình an, ha ha!

Tô Dật cười to mang theo ý cười dứt khoát rời khỏi không gian thần bí.

Động tĩnh mới rồi sợ là sẽ dẫn tới một vài Man Yêu thú, đây là trong rừng rậm Man Yêu, vẫn còn có không ít cường giả, không gian thần bí không thể bị bại lộ được.

Đi ra khỏi không gian thần bí, tâm thần Tô Dật quan sát bốn phía, may mắn là gần đây không có sinh linh này, lập tức nhảy người rời đi.

Còn như Thanh Hoàng ở trong không gian thần bí, Tô Dật đã hoàn toàn yên tâm rồi.

Không gian thần bí ở trong cơ thể của mình, còn Thanh Hoàng cũng sẽ không có khả năng chạy trốn được.

Trong không gian thần bí, Thanh Hoàng vô cùng thê thảm, nhìn Tô Dật biến mất, đôi hung đồng tràn đầy sự sợ hãi cuối cùng nhìn vào Bích Huyết Linh Tham, Lang Đầu Yêu Bức cùng Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn.

Thân là cường giả Yêu tộc Yêu Hoàng cảnh, lúc này Thanh Hoàng đang nghiêm túc đánh giá Lang Đầu Yêu Bức cùng Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, cũng lập tức cảm thấy khí tức trên người hai con thú này không giống tầm thường.

Còn cả Bích Huyết Linh Tham Yêu Hư cảnh nữa, khí tức dường như rất không tầm thường.

Cuối cùng cẩn thận quan sát tất cả ở bên trong không gian này làm cho ánh mắt của Thanh Hoàng liên tiếp kinh ngạc.

Thanh Hoàng muốn trốn, muốn rời khỏi không gian quỷ dị này, nhưng lại phát hiện ra không gian này dường như căn bản không có cửa ra.

- Con đại xà kia làm sao bây giờ, bị chúng ta thu thập rồi sao?

Bên trong rừng rậm, Tô Dật thả người bay vọt, Tô Tiểu Soái vẫn đứng ở đầu vai của Tô Dật, hưng phấn hỏi.

- Sau này chúng ta sẽ ăn canh rắn!

Tô Dật mỉm cười, hiện tại quan trọng nhất là tìm một nơi an toàn.

- Canh rắn, canh rắn là cái gì, ăn ngon không?

Vừa nhắc tới ăn, Tô Tiểu Soái nhất thời hứng thú cực cao.

Ước chừng một lúc lâu sau, mặt trời cũng đã lặn về phía tây, rặng mây đỏ che trời, bao phủ rừng rậm liên miên.

Núi non trùng điệp, thung lũng nối tiếp.

Thân ảnh của Tô Dật xuất hiện tìm kiếm vài tảng đá lớn, lật qua lật lại.

- Lão đại, ngươi đang tìm cái gì thế?

Tô Tiểu Soái vỗ cánh phành phạch, đi theo bên người Tô Dật, tất cả đều rất hiếu kỳ.

- Không mang nồi, phải tìm vài thứ để hầm canh rắn cách thủy!

Tô Dật nói thật.

Một lát sau, Tô Dật cảm thấy mỹ mãn, tìm được một tảng đá lớn, móc ra một thanh lợi khí bên trong túi không gian rồi đào rỗng tảng đá thành một cái bát tô.

Đây là một loại nham thạch núi lửa, truyền nhiệt đặc biệt nhanh. Tô Dật muốn tìm chính là loại nham thạch này.

Sau đó dưới một đoạn nhai, sau khi Tô Dật xác định bốn phía đều an toàn thì lặng yên tới một sơn động thiên nhiên bí mật, nhìn khá tầm thường.

Lấy kinh nghiệm sinh tồn ba năm trong rừng rậm Man Yêu trước đây của Tô Dật, tìm chỗ ẩn thân an toàn này tuyệt đối có kinh nghiệm phong phú.

Thủ ấn kết lại, lần thứ hai gọi không gian thần bí ra.