← Quay lại trang sách

Chương 666

Thanh Hoàng thê thảm nằm trên mặt đất, toàn thân chảy máu không ngừng, đang nhắm mắt dưỡng thần.

- Đại nhân.

Nhìn Tô Dật tiến đến, Lang Đầu Yêu Bức cùng Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn nhất thời tiến lên hành lễ.

Chỉ có điều lúc này nhìn trong tay Tô Dật cầm them một cái nồi đá lớn, còn có vài cái bát rỗng không biết đào ra từ cái gì, cộng thêm một cái thùng nước lớn thì Bích Huyết Linh Tham, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, Lang Đầu Yêu Bức đều âm thầm tỏ ra nghi hoặc, kinh ngạc nhìn chằm chằm đánh giá.

Song đồng của Thanh Hoàng nhìn chòng chọc, ánh mắt nhìn về phía Tô Dật, theo bản năng bắt đầu kiêng kỵ, nhất thời nói:

- Loài người kia, rốt cục là ngươi muốn thế nào, chúng ta nước giếng không phạm nước sông như thế nào, chỉ cần ngươi thả ta ra, từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.

- Nghiệt súc, ngươi cảm thấy ta sẽ tiếp tục tin tưởng ngươi sao?

Tô Dật nhìn thẳng Thanh Hoàng, cười nhạt, con minh xà này âm hiểm xảo trá, một lần sai lầm rồi, làm sao có thể sai lầm lần thứ hai được.

- Vậy ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!

Thanh Hoàng trầm giọng nói, thật sự cảm thấy hơi sợ hãi, lúc này ở trong không gian quỷ dị này kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, tất cả dường như cũng đều năm trong lòng bàn tay của tên tiểu tử loài người kia.

- Ta muốn như thế nào sao...

Tô Dật nhìn thân thể minh xà loang lổ vết máu của Thanh Hoàng thì ánh mắt hơi khép lại, trong đầu hơi suy nghĩ, cuối cùng mỉm cười, chân mày cau lại, nói:

- Lại nói! Bây giờ ăn chút canh rắn trước đã!

Sau đó, dưới vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Thanh Hoàng, chỉ thấy Tô Dật lấy ra một thanh lợi khí đi về phía Thanh Hoàng.

- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì...

Thanh Hoàng kinh hãi, ánh mắt sợ hãi, khí tức bắt đầu khởi động.

Ùng ùng...

Vào thời khắc này, trên không ầm vang, chợt biến sắc, tảng lớn sấm sét xích quang hạ xuống, đánh đùng đùng lên người Thanh Hoàng.

Tiếng vang liên tiếp, Thanh Hoàng thổ huyết kêu thảm thiết, kêu rên thê lương, chỉ cần khí tức trong cơ thể nó khẽ động thì sẽ lập tức bị sét đánh.

Thịt trên người đau nhức đã làm cho Thanh Hoàng vô cùng thê thảm, quan trọng hơn chính là sấm sét lôi điện đó đánh thẳng vào thú hồn, loại đau đớn dằn vặt đó chính là thứ khó chịu đựng được nhất.

- Ta khuyên ngươi đừng nên vọng động là hơn, bằng không sẽ cho ngươi phải ăn trái đắng đấy!

Tô Dật từ tốn nói, chậm rãi đi về phía Thanh Hoàng minh xà, sau đó phất tay phát động, muốn cắt thịt để cách thủy canh rắn.

- Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi...

Thanh Hoàng rống lên tức giận, nào có thể cho phép tên loài người nho nhỏ này ở trước mắt nó muốn cắt thịt nó chứ.

Rầm rầm rầm...

Chẳng qua là khi Thanh Hoàng còn chưa kịp nói xong thì lại có sấm sét xích quang liên tiếp hạ xuống.

Ô ô...

Đáng thương cho Thanh Hoàng kêu rên thảm thiết, giọng kêu càng lúc càng nhỏ, hấp hối.

Còn một tảng thịt rắn lớn cũng lậpt ức bị Tô Dật cắt xuống.

- Thịt này hơi khét chút rồi.

Tô Dật ngửi thử thịt rắn trong tay, bị sấm sét đánh thành có mùi khét.

Lấy dao cắt qua một lượt, Tô Dật cắt thịt rồi cho vào nồi đá.

Không có dược liệu phối cùng, cũng có thể lấy tài nguyên ở gần đó. Tô Dật tìm vài loại dược liệu cùng linh dược có mùi thơm trong ruộng thuốc, cùng để vào trong nồi đá.

Sau đó Tô Dật kết thủ ấn, lấy nguyên khí thuộc tính hỏa để nhóm lửa chưng thịt.

Tất cả đó diễn ra rõ ràng dưới mí mắt của Thanh Hoàng.

Loài người kia cắt thịt của nó, ở trước mặt của nó bắt đầu nấu lên. Tâm tình này làm cho Thanh Hoàng cũng không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi ra.

- Hóa ra đây chính là cách nấu canh rắn!

Tô Tiểu Soái rốt cuộc đã hiểu ra cái gì gọi là nấu canh rắn rồi, cuối cùng là muốn ăn con đại xà này.

Lang Đầu Yêu Bức cùng Bích Huyết Linh Tham, Huyền Dương Kim yêu Chuẩn cũng trợn tròn mắt.

Ở trước mặt một con minh xà Yêu Hoàng cảnh cắt thịt nó ra, còn nấu ăn ngay trước mặt, chuyện này cũng quá hùng hổ cường hãn rồi.

Rất nhanh, nồi đá đã bốc hương, mùi thịt thơm ngào ngạt khắp nơi.

Linh dược và dược liệu phát sáng trong nồi đá, ánh sáng mờ tràn ngập, mùi hương ngập tràn kèm theo một luồng năng lượng dày đặc dao động, điều này khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Trong nồi đá canh rắn sôi lên, mấy loại linh dược dược liều tỏa ra mùi hương nhạt dần, thay vào đó chỉ còn lại mùi thịt.

Minh xà cấp bậc Yêu Hoàng cảnh, máu thịt bên ngoài bên trong đều ẩn chứa năng lượng mênh mông, lại nấu kèm linh dược tạo thành canh rắn, ánh sáng màu óng ánh trong suốt, dao động ánh sáng mờ ảo, hương vị đã sớm tản khắp trong không gian thần bí này rồi.

- Thơm quá!

Tô Tiểu Soái đã sớm không nhịn được nữa, mùi thơm kia thật làm cho người ta thèm tới nhỏ dãi.

Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn cùng Lang Đầu Yêu Bức ngửi thấy mùi thơm đó, chẳng biết tại sao lại không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Bích Huyết Linh Tham cũng ngửi thấy, ngó dáo dác nhìn chằm chằm canh rắn bên trong nồi đá, trên đỉnh đầu có mấy cái lá lóe lên ánh sáng.

- Lão đại, ngươi nói nếu như thêm một chút tham tu cùng nấu lên thì có phải sẽ dễ ăn hơn chút không?

Tô Tiểu Soái nhìn Bích Huyết Linh Tham, nhớ mãi không quên mùi vị của Bích Huyết Linh Tham.

- Con chim nhỏ này, ngươi đừng có nhằm vào ta!

Nhất thời ánh mắt của Bích Huyết Linh Tham đại biến, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tô Tiểu Soái thì lập tức chui xuống đất mà chạy, rất sợ Tô Tiểu Soái sẽ động thủ với nó.

-Ai... ta chỉ tùy tiện nói chút thôi mà!

Tô Tiểu Soái hơi tiếc nuối.

- Được rồi, bắt đầu ăn thôi!

Canh rắn đã chín, Tô Dật thu tay lại, ngửi mùi thịt lúc này cũng âm thầm liếm đầu lưỡi, đã lâu lắm rồi không ăn thịt.

Bát làm từ đá đã chuẩn bị xong, Tô Dật múc ra một bát, hơi thổi nguội rồi uống một ngụm canh rắn vào miệng. Vị trơn, mùi vị ngon tuyệt luân, dày đặc hương thơm.

- Ta cũng muốn ăn.

Tô Tiểu Soái đã sớm không nhịn được, không dằn nổi nữa.

- Cho ngươi.

Tô Dật liếc Tô Tiểu Soái một cái, múc một cái bát lớn cho Tô Tiểu Soái, cũng cho Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn cùng Lang Đầu Yêu Bức một phần.

- Ăn ngon, ăn quá ngon!

Miệng lớn của Tô Tiểu Soái uống ừng ực rồi nuốt chửng.

- Máu thịt của đại xà Yêu Hoàng cảnh thật sự là bảo vật.

Giọng nói của Linh Thiên Tuyết vang lên trong đầu Tô Dật, lúc này dưới mùi thịt, nàng cũng hơi động, nàng cũng biết tay nghề của Tô Dật.

Ô ô...

Thanh Hoàng ở cách đó không xa kêu rên thảm thiết, trơ mắt nhìn thịt của mình trở thành canh rắn, bị người ta nuốt chửng, trong lòng tâm tình khó tưởng được, cực kỳ ủy khuất.

Nhưng làm Thanh Hoàng ủy khuất chính là ngửi được mùi thịt, đây chính là thịt của nó, nhưng lúc này nó lại không nhịn được mà chảy nước miếng.

- Ta còn muốn ăn nữa, ăn quá ngon.

Một bát canh rắn lớn, Tô Tiểu Soái húp ba cái đã ăn hết sạch.

- Đây!

Tô Dật không thể làm gì khác hơn là múc cho người này một bát lớn nữa.

Canh rắn vào bụng, sau một lát, Tô Dật đã cảm giác được có một luồng năng lượng ấm áp đang khuếch tán trong người.

Máu thịt của Yêu Hoàng cnarh ẩn chứa năng lượng, cộng thêm chế biến cùng mấy loại dược liệu cùng linh dược, Tô Dật biết đây là lợi ích trong canh rắn mang lại.

-Ta còn muốn ăn nữa!

Tô Tiểu Soái ăn uống như hổ báo, lại đã uống hết một chén canh rắn nữa, cuối cùng thẳng thắn bưng nồi đá lên uống.

- Để lại cho ta một chút đi!

Tô Dật vội vàng nói, cũng chỉ còn lại một chén cuối.

Một cái nồi đá lớn, hơn mười cân thịt rắn, ngoại trừ Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn cùng Lang Đầu Yêu Bức mỗi con một phần, Tô Dật hai chén, còn lại đều bị Tô Tiểu Soái ăn hết sạch.