← Quay lại trang sách

Chương 667

Cái bụng nho nhỏ của Tô Tiểu Soái giống như cái động không đáy.

Thật sự là khó có thể tưởng tượng được, cái bụng nho nhỏ kia của Tô Tiểu Soái tại sao lại có thể chứa được nhiều canh rắn như thế.

Ăn uống no đủ, Tô Dật liền ngồi xếp bằng, trong cơ thể, lợi ích có được từ canh rắn, trên người vẫn còn có thương thế bị Thanh Hoàng đánh không nhẹ, cần chữa thương.

Tô Tiểu Soái ợ một cái, vỗ cánh phành phạch đập vào bụng dưới cổ mình rồi lập tức tránh sang một bên, hai tròng mắt khép hờ, trên người lập tức lóe lên ánh sáng.

Lang Đầu Yêu Bức cùng Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn dường như cũng nhận được chỗ tốt nào đó, mỗi con đều tới một bên bắt đầu nhắm mắt điều tức, hấp thu lợi ích trong canh rắn.

Thời gian từ từ trôi qua, trong không gian thần bí tất cả đều bình tĩnh trở lại.

Bản thể minh xà của Thanh Hoàng không ngừng có máu tươi dạt dào, toàn thân đau nhức không ngừng co quắp, song đồng thỉnh thoảng mơ hồ, có vẻ hữu khí vô lực, dường như là đang suy nghĩ gì đó.

Ô...

Sau một khắc, trong hai con ngươi của Thanh Hoàng lóe lên hung quang, đồng thời đột nhiên hành động, toàn thân lần thứ hai phát sáng, mở cái miệng rộng dữ tợn lao thẳng về phía Tô Dật.

Rầm rầm rầm!

Đột nhiên, sấm sét xích quang liên tiếp lần nữa hạ xuống, đáng thương cho Thanh Hoàng, cơ thể bị đánh cho lật lại, trên người chằng chịt lỗ máu, bốn cánh bị nghiền nát, toàn thân không có một chỗ nào lành lặn.

⚝ ✽ ⚝

Thanh Hoàng kêu rên thảm thiết, dưới sấm sét liên tiếp đánh xuống như thế làm nó sợ hãi, thú hồn chấn động.

Tô Dật tiếp tục ngồi xếp bằng, chỉ mở hai tròng mắt đang đóng chặt ra, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thanh Hoàng bị sấm sét đánh bay, lơ đễnh, tiếp đó nhắm mắt thổ nạp.

Thanh Hoàng hoảng sợ, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, nguyên khí trong cơ thể nó căn bản là không có cách nào vận chuyển được. Một khi nguyên khí dao động sẽ lập tức bị sấm sét đáng sợ kia tấn công. Trên người đã vô cùng thê thảm, thậm chí lúc này muốn tự bạo Yêu đan cũng không thể. Một khi khí tức dao động cũng sẽ bị sấm sét vô tình nổ tung.

Mấy canh giờ sau, quanh thân Tô Dật thu lại xích quang, mở hai tròng mắt ra.

Cảm giác được sự biến hóa trong cơ thể, Tô Dật mỉm cười. Canh rắn này quả không tệ, ẩn chứa lợi ích giúp mình có lợi trên tu vi Nguyên Linh cảnh cửu trọng.

Tô Tiểu Soái, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, Lang Đầu Yêu Bức đều đang thổ nạp, vẫn đang luyện hóa lợi ích.

Tô Dật quan sát Thanh Hoàng minh xà một cái, ánh mắt đảo qua làm cho Thanh Hoàng theo bản năng tỏ ra kiêng kỵ, cho rằng Tô Dật lại muốn đối phó với nó.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Thanh Hoàng hỏi, mắt nhìn Tô Dật, lúc này thật sự đã cảm thấy kiêng dè rồi.

Đáng thương cho Thanh Hoàng, vốn dĩ còn tưởng rằng đây là đại cơ duyên, là cơ hội giúp nó tung hoành đương đại, bây giờ mới biết đây hoàn toàn là ảo tưởng của nó, khi nhìn thấy tiểu tử này bởi vì quá mức khinh địch, không coi một tên tiểu tử loài người tu vi Nguyên Linh cảnh vào đâu, lúc này mới rơi vào tình trạng thê thảm như vậy. Đường đường là Yêu Hoàng cảnh, hiện tại ngay cả cơ hội tự bạo Yêu đan cũng không có.

- Ta muốn làm cái gì ư?

Tô Dật nói vậy, nhất thời chân mày nhướng lên, thật sự không biết lúc này mình muốn làm cái gì. Vốn dĩ vì Man thành mà muốn giết con minh xà này, nhưng lúc này nhìn thấy Thanh Hoàng ở trong không gian này đã không thể không thành thật thì Tô Dật lại cảm thấy giết con Thanh Hoàng này dường như có hơi tiếc nuối.

- Bằng không cho ngươi một cơ hội, thần phục ta?

Mắt nhìn Thanh Hoàng, Tô Dật hỏi, suy nghĩ coi như là có được một viên Yêu đan so với có thể làm con Thanh Hoàng này thần phục thì đương nhiên là có một cường giả Yêu Hoàng cảnh bên người mạnh hơn nhiều.

Từ sau khi ra khỏi Man thành tới giờ, Tô Dật cũng hiểu được có đôi khi chỉ dựa vào một mình mình thì còn thiếu rất nhiều. Vì sao thế nhân kiêng kỵ nhất Thánh Sơn khổng lồ, bởi vì không phải chỉ kiêng dè một người nào đó trong Thánh Sơn, mà là một đám cường giả của Thánh Sơn, một đám đó mới là quái vật khổng lồ.

- Tiểu tử ngươi nằm mơ, ta là Yêu Hoàng, há có thể thần phục một tên nhân loại nho nhỏ như ngươi!

Thanh Hoàng lạnh nhạt nói, lúc này cho dù là thê thảm đến đâu, nó cũng tuyệt đối sẽ không thần phục một tiểu tử nhân loại nho nhỏ như này. Cho dù phải chết tuyệt đối cũng sẽ không thần phục loài người. Nó là minh xà, là Yêu Hoàng, nó có ngạo khí của riêng mình.

- Không muốn thần phục sao, cũng không sao cả.

Tô Dật lắc đầu, không sao cả, hiện tại cho dù con Thanh Hoàng này thần phục thì bản thân hắn sợ là sẽ không dễ mà tin tưởng được.

- Lão đại!

- Đại nhân!

Tô Tiểu Soái, Lang Bức, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn đều thức tỉnh, tới trước mặt Tô Dật.

- Mùi vị không tệ đâu, lúc nào sẽ ăn canh rắn nữa thế?

Đôi mắt của Tô Tiểu Soái sáng ngời, mắt nhìn Thanh Hoàng, nhớ tới mùi vị của canh rắn thì nước bọt sắp chảy ra cả.

Nhìn Tô Tiểu Soái, Thanh Hoàng không khỏi âm thầm sợ hãi, nó đã tận mắt nhìn thấy con chim nhỏ này có lòng ham muốn lớn thế nào. Quan trọng hơn chính là nhìn con chim nhỏ này, không biết vì sao thú hồn lại vô cớ chấn động.

- Sau sẽ ăn tiếp, trước tiên lên đường đã.

Tô Dật nói vậy, đây là rừng rậm Man Yêu, không phải nơi đất lành gì, vẫn rời đi sớm một chút là tốt hơn. Hắc Sát Môn, Sí Giao Hoàng, gặp bất kỳ ai cũng đều sẽ gây bất lợi cho mình, đặc biệt là Sí Giao Hoàng, có thể lừa Thanh Hoàng vào trong không gian thần bí nhưng đối với Sí Giao Hoàng thì chưa chắc có thể.

Một lát sau, bên trong sơn cốc, Lang Bức giương cánh vọt lên, mang theo Tô Dật rời đi.

Tô Dật ngồi xếp bằng trên lưng của Lang Đầu Yêu Bức, ngưng thủ ấn, tiếp tục thổ nạp tu hành.

Tô Tiểu Soái thì ở đầu vai của Tô Dật, tò mò đánh giá bốn phía, thỉnh thoảng giương cánh đánh hụt, tốc độ so với Lang Đầu Yêu Bức thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Tô Dật cũng không dám tiếp tục để Tô Tiểu Soái tùy tiện ở trong không gian thần bí nữa, sợ Tô Tiểu Soái không nhịn được mà muốn ăn Thanh Hoàng.

Dù sao Linh Thiên Tuyết đã từng nói, tên nhóc Tô Tiểu Soái này chỉ muốn ăn máu thịt của Yêu tộc, máu thịt của Yêu tộc vốn là thức ăn của Tô Tiểu Soái.

Trời cao bao la, bên trong rừng rậm Man Yêu thỉnh thoảng có hung cầm bay ngang qua, từ xa cảm giác được khí tức trên người Lang Bức thì tránh đi, không dám tới gần.

Có Lang Bức nên đỡ phải đi bộ, thật ra khiến Tô Dật buông lỏng không ít.

Lại tới hoàng hôn của một ngày nữa, Tô Dật tìm một nơi ẩn núp an toàn, tiếp tục tiến vào không gian thần bí định nghỉ ngơi một đêm rồi ngày sau sẽ lại xuất phát, Lang Bức cũng cần nghỉ ngơi điều tức.

- Tiểu tử, ta sẽ không để yên cho ngươi...

Trong không gian thần bí truyền ra tiếng kêu thảm thiết, trên người Thanh Hoàng đáng thương lại có vài chục cân máu thịt bị Tô Dật cắt xuống, vừa muốn phản kháng đã bị sấm sét màu đỏ nổ tung.

Quen tay thông thạo, không bao lâu sau, một nồi canh rắn lớn lại bay ra mùi thơm ngào ngạt.

- Thơm quá!

Tô Tiểu Soái nuốt nước bọt, thèm nhỏ dãi.

Rất nhanh, Tô Dật, Tô Tiểu Soái, Lang Đầu Yêu Bức, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn lại ăn như hổ đói, sau đó mỗi người tự thổ nạp điều tức, luyện hóa lợi ích ẩn chứa trong thịt minh xà cùng linh dược.

- Ô ô

Thanh Hoàng kêu thảm thiết, ô ô không ngớt, thê thảm không đành lòng nhìn thẳng.

Sáng sớm hôm sau, Lang Bức tiếp tục trở Tô Dật đi tới Hỗn Loạn vực.

Tô Tiểu Soái giương cánh bay lượn trên trời cao, khi thì xoay quanh, khi thì lao xuống, hưng phấn không thôi.