Chương 669
⚝ ✽ ⚝
Tiếng vang trầm vang lên, thân thể của đại hán giống như đống cát, bat ra ngoài, trong miệng hộc máu, đại đao trong tay cũng đã rơi vào tay Tô Dật.
Đại hán đập xuống mặt đất, khó khăn không bò dậy nổi nữa, song đồng sợ hãi, vòng xoáy nguyên khí trong cơ thể gã đã bị nổ tung, trở thành phế nhân rồi.
Một màn trước mắt diễn ra quá nhanh, nhanh tới nỗi hơn mười ánh mắt khó có thể phục hồi lại tinh thần được.
- Gặp phải cường địch rồi!
Mấy tên cầm đầu có Nguyên Linh cảnh phục hồi lại tinh thần trước, ý thức được thiếu niên trước mắt này không phải một quả hồng mềm (dễ bắt nạt), đây là một người xuất sắc trong môn phái lớn.
Vèo vèo
Rất nhanh, hai ba chục Dung binh hình thành vòng vây vây thật chặt Tô Dật vào giữa, binh khí tuốt ra khỏi vỏ, khí tức huyết sát bắt đầu khởi động.
- Xem ra các ngươi bình thường trên tay dính quá nhiều máu rồi!
Ánh mắt của Tô Dật đảo qua tràn ngập ý lạnh, đám Dung binh này không phải dạng người tốt gì. Bình thường sợ là làm không thiếu những chuyện giết người đoạt bảo này.
- Giết tiểu tử này!
Một tên Dung binh Nguyên Linh cảnh cầm đầu trầm tiếng quát, tiểu tử này có cường thịnh hơn nữa chẳng lẽ còn có thể đối địch với họ khi họ liên thủ lại sao? Trên người một tiểu tử không tầm thường như thế sợ là sẽ có được thu hoạch không hề tầm thường, nói không chừng sẽ có công pháp vũ kỹ của môn phái lớn, coi như phát tài rồi!
Vèo vèo...
Trong giây lát, mấy thân ảnh đã dẫn đầu xông lên, từ bốn phương tám hướng chém về phía Tô Dật.
- Hừ!
Tô Dật hừ lạnh một tiếng, Phù Dao Bách Biến Bộ bước ra, thân ảnh như từng tàn ảnh lướt đi.
Ánh đao sắc bén, nhanh như sét đánh.
- A...
Từng tiếng kêu thảm thiết nhất thời truyền ra, máu tươi tung tóe.
Lấy tu vi thực lực hiện giờ của Tô Dật, đám Dung binh này mặc dù số lượng nhiều nhưng làm sao có thể là đối thủ của Tô Dật được? Ngay cả góc áo của Tô Dật còn chưa động tới được thì đã bị đánh ngã toàn bộ rồi.
Rầm rầm rầm...
- A...
Tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng chưởng truyền ra, lần lượt từng người bay ngược, ói máu, tâm huyết xuống cực thấp.
Mấy tên Dung binh Nguyên Linh cảnh ngay cả thay đổi nguyên khí còn chưa kịp thi triển thì đã bị đánh ngã rồi.
Xoẹt...
Ánh đao như điện, khi thân ảnh cuối cùng ngã xuống, thân ảnh của Tô Dật cũng đã lần nữa đứng giữa đám đó.
Hai mươi bảy Dung binh, hoặc là cụt tay, hoặc là bị chém đứt chân sau, từng người kêu rên thảm thiết, máu tươi ồ ạt chảy.
Tất cả vòng xoáy nguyên khí trong cơ thể đều đã bị đánh nát, từ nay về sau cũng trở thành phế nhân.
Tiếng kêu rên thảm thiết, ánh mắt sợ hãi, tất cả Dung binh khó khăn ngước mắt nhìn thiếu niên cầm đại đao nhỏ máu trong tay mới ý thức được thiếu niên trước mắt này không phải là một đóa hoa trong phòng kính của đại môn đại phái gì, mà là một tên sát tinh!
Thần sắc của Tô Dật lạnh lùng cướp đoạt tất cả thu hoạch trên người đám Dung binh, nguyên khí dưới chân lóe lên rồi lập tức nghênh ngang mà đi.
Cơ thể xuyên qua rừng rậm, Tô Dật lấy được mấy cái túi không gian trên người đám Dung binh mới rồi, bên trên nó còn chưa có cấm chế phong ấn, thu hoạch bên trong đối với tầm mắt hiện tại của Tô Dật thì cũng chẳng có bao nhiêu sự hấp dẫn.
- Đến Hỗn Loạn vực rồi, tất cả sẽ hỗn loạn hơn nhiều so với trong rừng rậm Man Yêu.
Giọng nói của Linh Thiên Tuyết vang lên trong đầu Tô Dật.
- Ta có một chút chờ mong.
Tô Dật cười nhạt, sự hỗn loạn trong Hỗn Loạn vực đối với tán tu thì lại là thiên đường.
- Phức tạp hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng đấy.
Giọng nói của Linh Thiên Tuyết không vui, trong ngữ điệu mang theo một loại mê hoặc vốn có, quyến rũ lười biếng, nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc này thì trong lòng đã hiểu.
Lấy sự gian trá giảo hoạt cùng thủ đoạn của tiểu tử này, sợ là cũng không có mấy người có thể chiếm lợi từ trên người hắn được.
- Vậy thì phải xông vào một lần mới biết được.
Tô Dật nói vậy.
- Tiểu nha đầu Liễu Nhược Hi của Thánh Sơn dường như đối xử với ngươi cũng không tệ lắm, thiên tư thiên phú cũng không tệ, chỉ có điều hình như là Thánh nữ của Thánh Sơn, thảo nào Thánh Sơn dường như không quá đồng ý, muốn từ hôn với ngươi.
Linh Thiên Tuyết yếu ớt nói.
- Thánh nữ, đó là cái gì?
Tô Dật không biết rõ.
- Có thể trở thành Thánh tử và Thánh nữ của Thánh Sơn đều là đệ tử siêu phàm thoát tục nhất, là đời kế tiếp được Thánh Sơn coi trọng nhất.
Linh Thiên Tuyết nói:
- Cho nên Thánh Sơn mới chướng mắt với ngươi, muốn từ hôn với ngươi.
- Từ hôn, cũng không tới phiên Thánh Sơn từ đâu.
Tô Dật từ tốn nói.
- Tiểu nha đầu kia thật sự không tệ, trong loài người tuyệt đối là một của quý của hiếm, tên đăng đồ tử ngươi đã sớm có chủ ý, thảo nào không muốn thối hôn...
Linh Thiên Tuyết nói.
- Sao ta lại là đăng đồ tử rồi?
Tô Dật bất đắc dĩ.
- Thánh Sơn là một con quái vật lớn, nếu như Thánh Sơn mạnh mẽ từ hôn thì ngươi có năng lực làm được gì chứ!
Linh Thiên Tuyết khẽ nói.
- Thánh Sơn, một ngày nào đó ta sẽ đạp dưới chân!
Trong mắt nhàn nhạt lóe lên xích quang rồi biến mất.
Dường như cảm thấy sự dao động trong lòng Tô Dật, trầm mặc một hồi, Linh Thiên Tuyết mới tiếp tục nói:
- Ngươi thật sự có chỗ bất phàm, trên người có rất nhiều bí mật, còn có bảo vật không gian kia, nhưng từ cổ chí kim, không thiếu hạng người có thiên tư tuyệt đỉnh, trong nhân loại có bao nhiêu người trẻ tuổi có thiên tư tuyệt đỉnh chưa từng được vỗ cánh tận trời, dựa vào một mình ngươi làm sao có thể đối kháng được với ngọn Thánh Sơn kia!
Tô Dật trầm mặc, mấy ngày vừa rồi từng nghĩ tới vấn đề này, cho nên cũng chưa đánh chết Minh xà Thanh Hoàng.
Lấy một mình mình, có cường thịnh hơn nữa, Thánh Sơn đích thực là một con quái vật lớn.
Tô Dật trầm tư, Linh Thiên Tuyết nói có đạo lý.
- Ta cũng không phải chỉ có một mình...
Một lát sau, Tô Dật mỉm cười nói với Linh Thiên Tuyết:
- Ta không phải còn có tên nhóc Tô Tiểu Soái kia sao.
Đáy lòng Tô Dật có sự chờ mong, bây giờ mình không phải chỉ có một mình, ngoại trừ Tô Tiểu Soái ra thì còn có Thiên yêu Tông, Hổ Trì, Hùng Chiến... đều khá bất phàm, đợi một thời gian nữa, Thiên Yêu tông sẽ xuất hiện lại ở hậu thế.
- Tô Tiểu Soái...
Nghe vậy, Linh Thiên Tuyết âm thầm chặc lưỡi, chính xác, người này bên người bây giò còn có Tô Tiểu Soái, một con phượng hoàng thần non, đợi một thời gian nữa tuyệt đối là nhân vật khủng bố.
Hoàng hôn, sắc trời càng ngày càng đậm, dãy núi nguy nga dưới mặt trời chiều được thoa lên một tầng màu vàng kim, chiếu rọi đối lập với biển rừng, có vẻ cực kỳ nguy nga.
Sắc trời dần dần mờ tối, thân ảnh của Tô Dật xuất hiện dưới một gốc cây đại thụ che trời. Mắt nhìn bốn phía định tìm một chỗ an toàn để ẩn thân nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục xuất phát.
Ầm...
Bỗng dưng, trong rừng rậm yên lặng lại có một tiếng ầm từ xa xa truyền tới, có khí tức chấn động.
- Hình như là cường giả loài người, thực lực rất mạnh!
Giọng nói của Linh Thiên Tuyết vang lên trong đầu Tô Dật.
- Cường giả loài người, ở trong rừng rậm Man Yêu, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?
Tô Dật nghi hoặc.
- Vẫn nên né đi là tốt hơn.
Tô Dật quyết định thật nhanh, là cường giả, cho dù xảy ra chuyện gì, lấy thực lực của mình thì vẫn nên né đi là tốt hơn. Mình cũng không có cách gì tham gia vào, cho dù là tranh đoạt bảo vật thì cũng không có liên quan gì tới mình, không tới phiên mình.
Rất nhanh, thân ảnh của Tô Dật biến mất tăm, cố gắng rời thật xa phương hướng truyền tới động tĩnh kia.