← Quay lại trang sách

Chương 670

Khi Tô Dật lần nữa xuất hiện đã ẩn thân bên trong một sơn cốc nhỏ.

Một cái cửa vào sơn động nhỏ không quá thu hút, bên trong động cũng có một động thiên khác đủ để chứa được mấy người.

Tô Dật quan sát bốn phía một lượt rồi chui vào.

Mới rồi còn có cường giả ở gần, Tô Dật không dám tùy tiện gọi không gian thần bí ra, ngồi xếp bằng luôn trong sơn động để vận công điều tức.

Thời gian từ từ trôi, màn đêm buông xuống.

Ngao ô...

Xa xa truyền đến tiếng thú gầm, tiếng vang vọng sơn cốc.

Vèo...

Ánh sáng tràn ngập soi sáng sơn cốc nhỏ, một thân ảnh đột nhiên giáng xuống, rơi vào trong sơn cốc.

Đây là một lão giả, đôi mắt màu nâu sáng hừng hực, mặc hắc bào, xung quanh cơ thể tỏa ra ánh sáng, khí tức như lúc nào cũng ầm vang.

Nhưng lúc này dáng của của lão giả lại cực kỳ chật vật, sợi tóc tán loạn, trong miệng chảy máu.

Trong sơn độc, Tô Dật thu thủ ấn lại, khí tức trên người lập tức thu liễm đến nhỏ nhất, bước chân nhẹ nhàng đi xuống cửa động, mắt nhìn ra bên ngoài sơn động.

Một bóng lưng mặc hắc bào dựa vào sơn động phía không xa, khí tức trên người tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nhìn ra được rất chật vật, hắc bào nhuốm máu.

Một bóng lưng như vậy, Tô Dật mơ hồ nhìn qua lại có cảm giác như đã từng quen biết.

⚝ ✽ ⚝

Rất nhanh, trên hư không, lại có một luồng khí tức cường đại giáng xuống. Một cường giả lơ lửng trên hư không, nhìn xuống người trước.

Đây cũng là một lão già, quần áo trường sam, chải búi tóc, thân hình đồ sộ, mắt sáng như đuốc, khí tức cường đại.

- Tây Vô tình, ta nói rồi, lần này ngươi chắp cánh cũng khó thoát!

Người tới quát trầm, giọng nói âm trầm, ánh mắt như đuốc mang theo nụ cười nhạt.

- Tây Vô Tình...

Khi ba chữ này vừa vang lên, trong lòng Tô Dật chợt run một cái.

- Hỏa Long thượng nhân, ngươi xác định lần này có thể giết được ta sao, nếu lần này ta không chết, ngày sau ngươi sẽ hối hận không kịp!

Lão giả mặc hắc bào lập tức đứng thẳng trong sơn cốc, khí tức bắt đầu khởi động, ánh sáng nguyên khí soi sáng sơn cốc nhỏ, đột nhiên như thể một vị hoàng giả, hơi ngước mắt nhìn Hỏa Long thượng nhân ở bên trên, tuy chật vật nhưng khí tức vẫn dâng trào mênh mông kinh người như trước.

- Là hắn, thật là hắn, Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình!

Tim Tô Dật đập rộn lên, bóng lưng phía trước sơn động giống như đã từng quen biết kia quả nhiên là Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình!

- Yên tâm, lần này tất sẽ bắt ngươi phải hồn phi phách tán!

Hỏa Long thượng nhân mở miệng, ánh mắt nhìn Tây Vô Tình, hai tròng mắt tỏa ra ánh sáng lạnh như băng.

- Vậy thì tới đi, Thiên Long tông ngươi có rất nhiều người từng nói như vậy, nhưng cuối cùng đều chết ở trong tay ta!

Con ngươi của Tây Vô Tình lạnh lẽo, lãnh ý tràn ngập nhìn chằm chằm Hỏa Long thượng nhân.

- Thiên Long tông...

Tô Dật lần thứ hai cảm thấy sợ hãi, đây là một con quái vật lớn trong nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn, tồn tại nổi danh như Thánh Sơn. Đối thủ của Tây Vô Tình lại là người của Thiên Long tông.

- Lần này ngươi sẽ chết trong tay ta!

Hỏa Long thượng nhân nói, trên người dao động nguyên khí như thể thiêu đốt lên một tầng minh hỏa, ánh sáng chiếu rực rỡ, có thể thấy được sắc mặt cũng có vẻ tái nhợt, trên người có vết máu nhàn nhạt.

⚝ ✽ ⚝

Tây Vô Tình không nói thêm gì, đầu tóc bay bay nhìn chằm chằm Hỏa Long thượng nhân, ánh sáng rực rỡ, khí tức tràn ngập sơn cốc.

- Hôm nay ngươi sẽ phải chết!

Hỏa Long thượng nhân lạnh nhạt nói, trên người có nguyên khí thuộc tính hỏa nóng bỏng toa rra như thể một biển lửa ập xuống. Bốn phía sơn cốc, đại thụ che trời trong chốc lát đã héo rũ, nhiệt độ nóng cháy, một bàn tay lộ ra bao trùm bởi ngọn lửa vỗ về phía Tây Vô Tình.

Ánh mắt của Tây Vô Tình trầm xuống, cơ thể lướt đi, tốc độ nhanh tới không tưởng tựa như trực tiếp xuyên qua hư không.

- Nỏ hết đà mà thôi!

Hỏa Long thượng nhân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cơ thể cũng mau chóng hóa thành một vệt sáng xuyên qua không gian.

Một chưởng ấn mang theo sự nóng bỏng trong nháy mắt quấn quanh Tây Vô Tình.

- Nguyên Hoàng cảnh lục trọng, nếu ta đặt chân tới Nguyên Hoàng cảnh lục trọng, dùng một tay diệt ngươi không có vấn đề.

Tây Vô Tình lạnh nhạt nói, thủ ấn kết lại, giữa chân mày có một luồng sức mạnh nguyên hồn cuộn ra, khí tức cổ xưa tràn ngập quanh người, một hư ảnh giao long phá không mà ra.

Gào...

Giao long rít gào, ánh sáng rạng rỡ tựa như chuyển kiếp từ thời thượng cổ tới đây, mang theo sát ý mênh mông cuồn cuộn xuyên qua hư không, xông về phía Hỏa Long thượng nhân.

Hư ảnh giao long vọt lên làm chấn động không gian, lực cuồn cuộn bao phủ, khí tức xông thẳng lên bầu trời đêm giống như một con cự long thật sự giáng xuống, có thể phá hủy tứ phương.

- Sức mạnh linh hồn không tầm thường, nếu như trước đây quy thuận Thiên Long tông ta thì có thể giờ này đã đủ danh chấn thiên hạ rồi, thế nhưng lại không biết tự lượng sức mình!

Hỏa Long thượng nhân lạnh nhạt nói, trong mắt lại âm thầm nghiêm túc, chứng minh không có bất kỳ sự khinh thường đối thủ nào. Thủ ấn kết lại, ánh sáng quanh thân rực rỡ, một con hỏa long khổng lồ rít gào bay ra.

Ngao ngao...

Hai con giao long rít gào kinh thiên, năng lượng trải rộng, một con mang theo uy áp thượng cổ tràn ngập sát ý, một con nóng cháy ngập trời, đốt cháy tứ phương.

Hai bóng người Tây Vô Tình, Hỏa Long thượng nhân cũng lập tức va vào nhau, tiếng va chạm, tia lửa văng khắp nơi, tiếng động vang lên không ngừng trên không.

Tô Dật ở trong sơn động nhỏ cũng không dám thở mạnh, nín hơi mà đợi, khí tức đều thu liễm.

Hai vị Hoàng giả giao phong như thế, Tô Dật ở trong sơn động nhìn tới kinh tâm động phách, thực lực đáng sợ đó mình hoàn toàn không thể dính vào được.

- Là lão già kia rồi, hình như đã bị thương nặng, sợ là lành ít dữ nhiều.

Giọng nói của Linh Thiên Tuyết yếu ớt vang lên trong đầu Tô Dật, nàng và Tây Vô Tình đã từng giao thủ.

- Ngươi nói Tây Vô Tình sẽ bại sao?

Tô Dật ở trong sơn động nhìn không quá rõ, động tĩnh phía trên nhìn không được, chỉ có thể nhìn thấy cự thạch bốn phía lăn xuống, mặt đất bị lay động tạo ra từng khe hở.

- Lão già kia rất mạnh mẽ, Nguyên Hoàng cảnh tam trọng, lại có thể chiến đấu với Nguyên Hoàng cảnh lục trọng tới mức như thế, nếu không phải đã bị thương nặng thì sợ là cũng có thể thoát thân được, thân là Ngự Hồn sư, sức mạnh linh hồn rất cường đại.

Trong giọng nói của Linh Thiên Tuyết dường như có sự chấn động khó có thể che giấu về Tây Vô Tình.

- Thì ra Tây Vô Tình còn là Ngự Hồn sư.

Tô Dật mới biệt được Tây Vô Tình lại là Ngự Hồn sư, nghe lời nói của Linh Thiên Tuyết thì lúc này cảm thấy lo thay Tây Vô Tình.

Gào...

Giao long rít gào, hai hư ảnh giao long phía trên đều bị nghiền nát.

- Hỏa Long Sát!

Hỏa Long thượng nhân quát lạnh một tiếng, một vùng lửa mạnh ngập trời, cuốn quanh Tây Vô Tình.

Sắc mặt của Tây Vô Tình nghiêm túc, trên người có ánh sáng ngập trời, phòng ngự kinh người, cản trở lửa cháy mạnh ngập trời.

Nhưng trong đống lửa cháy mạnh đó có một con hỏa long như ẩn như hiện lao ra ngang sơn cốc nhỏ, xông thẳng vào người của Tây Vô Tình.

Phụt...

Tây Vô Tình ói ra máu, cơ thể rơi xuống đất, lảo đảo lui lại mấy bước, một ngụm máu tươi to phun ra từ trong miệng.

- Thật là nỏ mạnh hết đà, xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!

Hỏa Long thượng nhân lạnh nhạt nói, sắc mặt cũng càng lúc càng trắng bệch, một thủ ấn hạ xuống, lửa mạnh dậy sóng chiếu rợi sơn cốc nhỏ thành một vùng đỏ đậm, tràn ngập sát ý.

Thần sắc của Tây Vô Tình trầm xuống, cơ thể nhanh chóng lướt đi.

- Không thoát được đâu!

Hỏa Long thượng nhân lướt qua, chưởng ấn bao trùm Tây Vô Tình, lửa mạnh dậy sóng mang theo gió tựa như một tảng đá lửa lớn mở rộng, làm cho sơn cốc nhỏ kịch liệt chấn động, bốn phía sơn thể nứt nẻ, cự thạch không ngừng lăn xuống.