← Quay lại trang sách

Chương 672

Không ổn!

Sắc mặt của Hỏa Long thượng nhân đại biến, tốc độ quá nhanh, hơn nữa ở ngay sau người.

Lực chú ý của Hỏa Long thượng nhân lúc này đều ở trên người Tây Vô Tình, căn bản là không ngờ tới ở ngay phía sau y lại có thể có người trốn được tầm mắt của y để đánh lén.

⚝ ✽ ⚝

Vốn dĩ thủ ấn đánh về phía Tây Vô Tình, trong nháy mắt Hỏa Long thượng nhân cấp tốc đánh về phía sau đồng thời nhanh chóng lui lại.

Xoẹt...

Nhưng tất cả đã không còn kịp rồi, ánh đao kia thế như hỏa sơn dâng lên, bỗng nhiên bạo phát, khí tức đỏ đậm đáng sợ cuồn cuộn mà tới, kèm theo tinh tú xoay quanh, ánh sao lấp lánh giống như những tia sấm sét dài rực rỡ đánh xuống, uy thế vô cùng sắc bén bá đạo.

Gào...

Trong ánh đao còn như ẩn như hiện hư ảnh xích long, mang theo ánh sáng lấp lánh, chỗ nó đi qua mặt đất bị nứt nẻ, khe hở nổ tung, trên không chấn động.

Trong một chớp mắt này, ánh mắt của Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình cũng nhất thời đại biến.

Khí thế đáng sợ, làm cho gã cũng phải chấn động linh hồn.

Khí thế kia không liên quan với lực tấn công, thuần túy là khí thế đáng sợ có thể trấn áp được tất cả.

Vèo...

Chưởng ấn va chạm với ánh đao, lửa cháy mạnh ùn ùn lao ra, khi hai thứ đụng vào nhau, luồng năng lượng như núi lở đất mòn quanh quẩn trong tai.

Một cơn sóng năng lượng tựa như lốc xoáy bão táp từ nơi ánh đao và thủ ấn của Hỏa Long thượng nhân đụng nhau cuồn cuộn trào ra, quét ngang bốn phía sơn cốc.

Cự thạch nổ nát vụn, đất rung núi chuyển, tất cả đều bị phá hủy.

Vèo...

Ánh đao phá không hạ xuống hướng bàn tay của Hỏa Long thượng nhân.

Sắc mặt của Hỏa Long thượng nhân đại biến, ánh mắt hoảng sợ, song đồng co rụt lại, khí thế thật lớn làm cho y sợ hãi tới mức tim đập nhanh.

Tất cả quá kinh khủng rồi, nếu như là thời kỳ toàn thịnh của Hỏa Long thượng nhân, ở trong thời gian ngắn này sợ là vẫn có thể thoát thân. Tu vi Nguyên Hoàng cảnh lục trọng đủ để là nhóm cường giả đương thời rồi.

Nhưng lúc này chỉ có bản thân Hỏa Long thượng nhân biết rõ, y đã bị thương nặng, thậm chí linh hồn bị thương, so với Tây Vô Tình thì cũng không hơn nhiều lắm.

Nhanh chóng lui lại, khí tức trên người nhanh chóng bùng nổ.

Xoẹt...

Nhưng vẫn chậm một bước, ánh đao lướt qua, đầu ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út của bàn tay Hỏa Long thượng nhân không thể tránh được một kiếp, bị đồng thời chặt đứt, năm ngón bằng nhau.

- A...

Tay đứt ruột xót, ba đầu ngón tay bị chém đứt, cường đại như Hỏa Long thượng nhân cũng không khỏi hét thảm một tiếng, trước mắt đầu váng mắt hoa, trên tay máu chảy như nước.

- Đi mau!

Một thân ảnh quỷ mị xuất hiện ở bên người Tây Vô Tình, kéo Tây Vô Tình lên. Phía sau xích quang ngập trời, cánh chim nguyên khí vỗ lên, trong nháy mắt vọt lên, rời đi.

- Khốn kiếp, ta sẽ không để yên cho ngươi.

Tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh, nhanh đến nỗi Hỏa Long thượng nhân vốn bị tổn thương linh hồn cũng phải ngẩn ra, một hồi lâu sau mới hơi phục hồi lại tinh thần, nhất thời gầm lên, nổi trận lôi đình vọt lên thả người đuổi theo.

Xích quang khuếch tán, có thân ảnh lướt đi từ sơn cốc rồi lập tức lao đầu vào trong dãy núi rậm rạp, không thấy nữa.

- Khốn kiếp, ngươi không trốn thoát được đâu!

Hỏa Long thượng nhân nổi giận, giọng nói quanh quẩn trong bầu trời đêm.

⚝ ✽ ⚝

Dãy núi rậm rạp, trong nham bích bí mật.

Ánh trăng lộng lẫy xuyên qua cây mây xanh tốt rậm rạp, tràn ngập trong động đá vôi.

Mắt Tây Vô Tình nhìn thiếu niên trước mặt, trên khuôn mặt trắng bệch, hai tròng mắt mang theo sự kinh ngạc tuyệt đối, mới rồi lại là tiểu tử này cứu mình.

Không lâu trước xuất thủ cứu giúp Tây Vô Tình không phải là ai khác, chính là Tô Dật.

Thời khắc cuối cùng, Tô Dật xuất thủ nhận lực tương trợ của Linh Thiên Tuyết toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, thúc giục Cuồng Long Bá Vương Trảm.

Mà quan trọng nhất là Tô Dật sử dụng một con bài chưa lật trên người mình, chính là Thiên Tinh Kinh Phách trên người.

Lấy tu vi bây giờ của Tô Dật không có cách nào sử dụng toàn bộ thực lực của Thiên Tinh Kinh Phách, nhưng cộng thêm Linh Thiên Tuyết tương trợ lên Thiên Tinh Kinh Phách, uy năng có thể tưởng được.

Tô Dật suy nghĩ nếu mình không xuất thủ tương trợ thì không thể qua cửa lương tâm, nhưng nếu xuất thủ lại không có bất kỳ phần thắng nào, cũng may có cơ hội tuyệt đối, hy vọng trong một kích có thể vận dụng toàn bộ thực lực.

Thiên Tinh Kinh Phách, Linh Thiên Tuyết tương trợ, Cuồng Long Bá Vương trảm, còn có cả Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Tô Dật đứng ra đánh lén, xuất thủ phía sau. Hỏa Long thượng nhân đã bị thương nặng, vì vậy cũng không phát hiện ra, bị chém mất ba ngón tay.

Mắt nhìn Tô Dật, lúc này kinh ngạc nhất chính là Tây Vô Tình. Gã còn nhớ thực lực trước đây của Tô Dật, nhưng vừa rồi chiến lực mà Tô Dật thể hiện đã tới một cấp bậc khác, khí thế đó làm cho gã cũng phải kinh hãi.

Lúc này cảm giác Tô Dật thu liễm khí tức trên người, Tây Vô Tình biết rõ thời gian này tiểu tử trước mặt nhất định là nhận được đại cơ duyên nào đó.

- Xuỵt xuỵt!

Mắt nhìn Tây Vô Tình, Tô Dật làm thủ hiệu đừng lên tiếng rồi thu liễm khí tức, cũng không dám thở mạnh, Hỏa Long thượng nhân đang ở gần đó, sẽ dễ bị phát hiện ra.

Tây Vô Tình gật đầu, nén xuống sự khiếp sợ trong lòng, uống mấy viên đan dược vào miệng nhưng không thổ nạp điều tức, sợ khí tức tiết ra ngoài, sẽ khiến Hỏa Long thượng nhân chú ý.

- Lần này bị tiêu hao quá lớn, sợ là một đoạn thời gian rất dài tiếp đây ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say tu dưỡng khôi phục, ngươi tự giải quyết cho tốt, nhất định đừng có chết.

Giọng nói của Linh Thiên Tuyết truyền ra trong đầu Tô Dật rồi lập tức biến mất.

Ánh mắt của Tô Dật hơi động, hơi không nỡ, trong khoảng thời gian này Linh Thiên Tuyết vẫn ở trong cơ thể mình, cũng như đã trở thành thói quen của hắn.

Ngao ô...

Xa xa trên không trung có phi cầm giương cánh, Man Yêu thú gầm thét, sau đó lại bình tĩnh trở lại.

Tô Dật và Tây Vô Tình khép hờ hai tròng mắt, lẳng lặng ngồi đó, không dám cả thở mạnh.

Thời gian từ từ trôi qua, sắc trời từ từ sáng lên, một đêm đã qua.

Phù!

Tây Vô Tình mở hai tròng mắt ra, thở dài một hơi rồi nhìn Tô Dật, nói:

- Được rồi, Hỏa Long thượng nhân cũng đã đi xa.

- An toàn rồi sao?

Tô Dật cũng mở hai tròng mắt ra, thần sắc nghiêm túc căng thẳng cũng được thả lỏng.

Một đêm này nhìn như bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng Tô Dật cũng không bình tĩnh nổi. Từ tối hôm qua đến bây giờ, có thể nói là đã đi một chuyến qua tử môn quan, một khi bị Hỏa Long thượng nhân phát hiện ra thì hậu quả khó mà lường được.

- Xem ra ta nợ ngươi một ân tình rồi.

Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, ánh mắt đánh giá, âm thầm cảm thấy kinh ngạc.

- Không cần khách khí, ta cũng nợ ngươi ân tình.

Tô Dật thả tay nhún vay, đứng dậy vươn vai, biểu hiện rất nhẹ nhàng.

- Sao ngươi lại ở đây?

Tây Vô Tình hỏi.

- Ta vẫn luôn ở đó, không ngờ lại gặp được ngươi.

Tô Dật gượng cười, mình đang yên lành trong sơn động, ai ngờ lại gặp phải đại chiến của hai vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh, một người còn là Tây Vô Tình.

- Ngươi vẫn luôn ở đây?

Tây Vô Tình vô cùng kinh ngạc, gã còn tưởng Tô Dật len lén tới đánh lén, lại không ngờ Tô Dật vẫn luôn ở trong sơn cốc đó.

Phát hiện thấy khí tức trên người Tô Dật, ánh mắt của Tây Vô Tình hơi động, gần trong gang tấc, lúc này gã cũng khó mà nhận thấy được khí tức trên người Tô Dật. Thảo nào tiểu tử này có thể đánh lén Hỏa Long thượng nhân.