Chương 675
Người mang Thiên Tinh Kinh Phách, Tô Dật cũng có không ít hy vọng cùng chờ mong đối với đao kỹ, tuy là tu luyện thành công Cuồng Long Tam Đao nhưng cũng biết ở đao kỹ thì kiếm pháp trước kia của mình chỉ bình thường, kiến thức cơ bản không đủ, Đao Chi Cơ Sở đang bù đắp cho kiến thức cơ bản về đao kỹ của mình.
Mấy ngày nay, Tô Dật đều đang tu luyện Đao Chi Cơ Sở đơn giản nhất.
Nó đơn giản lại khô khan như Tô Dật lại đắm chìm trong đó, hoàn toàn chìm đắm, khi thì chém vào trước mặt, khi thì vung tay.
Đến cuối cùng, Tô Dật ở trần chui thẳng vào trong thác nước. Thác nước tựa như bách thú phi nhanh chảy thẳng xuống.
Đã nhiều ngày rồi, mỗi ngày Tô Dật đều dùng hai canh giờ để tu luyện trong thác nước này.
Tô Dật ở tron đó, đại đao nắm chặt trong tay, khi thì thuận thế gió cuốn gió thu, khi thì như thiên quân càn quét nhanh như sét đánh, làm xao động sóng nước, hơi nước văng lên đầy trời.
Thác nước trút xuống, Tô Dật không dùng bất kỳ nguyên khí gì, nhưng đại đao trong tay lại không chịu ảnh hưởng chút nào.
Đây là một loại rèn luyện, Tô dùng thác nước để ma luyện Đao Chi Cơ Sở, nếu có người nhìn thấy tất sẽ phải chặc lưỡi. Dưới thác nước đổ xuống, cho dù người tu luyện nhưng nếu không có nguyên khí phụ trợ, dưới lực nước như thế cũng tuyệt đối khó có thể chịu đựng được, càng miễn bàn ở dưới lực nước thác trút xuống lại tu luyện đao kỹ.
Nhưng Tô Dật lại làm được, cơ thể để trần, nắm chặt đại đao, dưới thác nước chảy xuống như bách thú tấn công, đại đao nắm chặt trong tay thong dong xuất đao, không ngừng liếc, chém, lia, gọt, trảm...
Bên trong thác nước, một thân ảnh lặng yên xuất hiện, thân ảnh đó lướt đi rồi bay vào sơn cốc.
Thân ảnh ấy chính là Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình. Tám ngày, vốn dĩ khuôn mặt trắng bệch như bụi cũng đã khôi phục vài phần hồng nhuận, trên người áo bào rộng vốn dĩ loang lổ vết máu cũng đã thay một cái áo choàng màu đen sạch sẽ hơn, dường như khá thích màu đen, tóc dài màu đen tán loạn cũng đã buộc ở sau gáy.
Mắt nhìn thân ảnh bên trong thác nước, ánh mắt của Tây Vô Tình hơi động có vẻ rung động, sau đó âm thầm tỏ ra kinh ngạc.
Vèo!
Trong thác nước, Tô D ật chém ra một đao, thế như sấm đánh, chặt đứt đường nước chảy của thác nước, làm sóng nước xao động ngập trời.
Vù
Dưới chân tuôn ra nguyên khí, thân ảnh của Tô Dật nhất thờ lướt đi, ở trần trên mặt cũng bị sợi tóc ướt nhẹp dính lên.
Nguyên khí thuộc tính hỏa tuôn ra, sợi tóc ướt nhẹp cùng quần áo nhất thời khô cong, Tô Dật cũng hạ xuống cạnh người Tây Vô Tình.
- Thương thế của tiền bối thế nào rồi?
Tô Dật đã sớm phát hiện ra Tây Vô Tình, mỉm cười, đại đao cấp bậc Huyền binh cũng thu vào trong túi không gian.
- Đã không còn trở ngại nữa, nhưng nếu muốn khôi phục hoàn toàn thì cần một đoạn thời gian nữa.
Tây Vô Tình trả lời, ánh mắt vẫn nhìn vào người Tô Dật, giống như là muốn lần nữa dò xét Tô Dật cho rõ ràng vậy.
- Vậy là tốt rồi.
Tô Dật mặc áo choàng màu lam lên, chỉnh sửa y quan một chút, mắt mỉm cười.
- Mới rồi là ngươi đang tu luyện đao pháp vũ kỹ sao?
Mắt Tây Vô tình nhìn Tô Dật hỏi, dường như đang cảm thấy hiếu kỳ.
- Chỉ là đao pháp cơ sở thôi, sợ là không lọt vào mắt tiền bối được.
Tô Dật không hề giấu giếm, đây chính là đao pháp cơ sở mà thôi, đều là kiến thức cơ bản của đao pháp.
- Lầu cao vạn trượng thì cũng phải xây lên từ mặt đất bằng phẳng, lấy tu vi bây giờ của ngươi vẫn có thể nghiêm túc tu luyện đao pháp cơ sở nhưu thế, đúng là khó có được.
Tây Vô Tình không hề che giấu sự tán thưởng của mình, lấy tu vi cấp bậc hiện giờ của Tô Dật, tuổi còn nhỏ, không có bất kỳ tâm tự cao gì, vẫn có thể kiên trì chăm chú tu luyện đao pháp cơ sở. Loại tâm tính đó có mấy người có thể so sánh được?
- Tiền bối quá khen, thuần túy là kiến thức cơ bản không đủ, đúng là không có biện pháp nào khác.
Tô Dật cười nhạt, mình không có kiến thức đao pháp cơ bản nên chỉ có thể lần nữa tu luyện thôi.
- Ha ha, tiểu tử lại khiêm tốn rồi.
Tây Vô Tình cười ha ha một tiếng, sao gã không nhìn ra được. Mấy ngày hôm trước lúc Tô Dật cứu gã đã thi triển ra đao pháp không đơn giản rồi.
Tô Dật nhìn Tây Vô Tình, do dự một chút rồi hỏi:
- Tại sao Tây tiền bối lại bị cường giả Thiên Long tông truy đuổi ở rừng rậm Man Yêu, lẽ nào Tây tiền bối có ân oán với Thiên Long tông sao?
- Thiên Long tông không phải một sơn môn bình thường, là một quái vật lớn, nếu như biết là do tiểu tử ngươi ra tay, là do ngươi chặt đứt ba ngón tay của Hỏa Long thượng nhân thì đến lúc đó sợ là ngay cả ngươi cũng sẽ không bỏ qua, bây giờ có phải hơi sợ, hơi hối hận không?
Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, khuôn mặt bình tĩnh, từ tốn nói.
- Sợ thì nhất định là sợ, nhưng nếu như hối hận thì sẽ không xuất thủ rồi, tiểu tử tuy là tu vi thông thường, nhưng có ân tất báo, có cừu oán tất trả.
Tô Dật cười nhạt, sợ nhất định là sợ, Thiên Long tông chính là con quái vật lớn không hề dưới Thánh Sơn, chỉ có điều cũng không hề hối hận.
- Ha ha, tiểu tử ngươi cũng thật thành thật, nào, uống một hớp đi!
Tây Vô Tình cười ha ha một tiếng, mắt nở ý cười, cầm một cái hồ lô rượu lớn trong tay đưa cho Tô Dật.
- Nói thật, lần trước từ biệt, thật đúng là thường xuyên nhớ tới một hớp này của tiền bối đó!
Tô Dật thấy thế thì hoàn toàn không hề khách khí, nhận lấy hồ lô rượu rồi ngẩng đầu lên uống một ngụm, bình thường thật sự nhớ tới một ngụm rượu ngon này.
Một ngụm uống vào, vào cổ họng như thế đao thổi qua mang theo nhiệt nóng, như cổ họng sắp bốc khói vậy.
May là Tô Dật đã sớm có chuẩn bị, nay đã khác xưa nhiều rồi, không hề chật vật bị sặc đỏ bừng cả mặt như lần đầu tiên nữa, suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Nhiệt nóng trong rượu lập tức khuếch tán tới toàn thân, từng luồng nhiệt nóng như thế nhất thời khuếch tán trong người, đây thwujc sự là rượu ngon.
- Tại sao ngươi lại vẫn còn ở trong rừng rậm Man Yêu?
Mắt Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, trong con ngươi lóe lên ánh sáng không lộ dấu vết.
- Đi tới Thần Kiếm môn một chuyến, ngây người ở một chỗ không quen lắm, rồi mới trở về, không ngờ tới lại gặp được tiền bối, coi như là duyên phận đi.
Tô Dật nói vậy, đưa hồ lô rượu cho Tây Vô Tình.
Tây Vô Tình nhận lấy, cũng ngẩng đầu uống một hớp, nói:
- Thần Kiếm môn, coi như không tệ, lấy tu vi thực lực của ngươi, ở trong Thần Kiếm môn hẳn là sẽ được coi trọng.
- Một lời khó nói hết, sau lại nói đi!
Tô Dật nói vậy, người của Thần Kiếm môn sợ là cho rằng mình đã chết rồi, nhưng cũng hơi nhớ tới mấy người Tô trưởng lão, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Tư Đồ Mục Dương.
- Vậy sau này có tính toán gì không?
Tây Vô Tình hỏi, hồ lô rượu trong tay lần thứ hai đưa tới Tô Dật.
Tô Dật cũng không cần khách khí, uống một hớp lớn, đây là rượu ngon, eben trong có chứa lợi ích, không thể lãng phí được, sau đó nói:
- Hỗn Loạn vực, định tới Hỗn Loạn vực xem thử.
- Hỗn Loạn vực, tiểu tử ngươi cũng có gan đấy, chỗ đó không phải một nơi bình thường, so với rừng rậm Man Yêu thì càng hỗn loạn hơn.
Tây Vô Tình cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng không thấy kỳ quái.
- Đang muốn đi xem thử một phen.
Tô Dật ngẩng đầu, lại uống thêm một hớp.
- Tiểu tử để lại cho ta chút, rượu này không còn bao nhiêu đâu.
Nhìn cách uống như giải khát của Tô Dật, Tây Vô Tình hơi đau lòng, giày lấy hồ lô rượu trong tay Tô Dật, tự uống một hớp.
- Tiền bối keo kiệt cái gì, ta từng được uống một loại rượu ngon, về sau có cơ hội tất sẽ cho tiền bối uống đã đời một lần.
Tô Dật cười nói, nhớ lại rượu ngon của Thiên Yêu tông còn dư lại một ít.