← Quay lại trang sách

Chương 676

Câu nói vừa dứt, Tô Dật không khách khí đoạt lấy hồ lô rượu trong tay Tây Vô Tình, lại uống một hớp lớn, mắt nhìn Tây Vô Tình như đã ngấm rượu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói:

- Nghe nói tiền bối cũng là tán tu?

- Tán tu một mình, không có liên quan gì.

Tây Vô Tình nói, ống tay áo đảo qua đã nhìn thấy người ở trên không trung rồi.

- Theo ta thấy, tiền bối cũng không giống như không có liên quan gì đâu!

Đúng sai phải trái cũng rồi,

Non xanh còn đó, mấy hồi tà dương.

Ngư tiều tóc bạc trên sông,

Quen nhìn thu nguyệt xuân phong xoay vòng.*

Đây không phải câu mà người không liên quan gì nói ra khỏi miệng.

*Bài Lâm Giang tiên

Dịch thơ: “Điệp luyến hoa

Tô Dật lần thứ hai uống một hớp rượu lớn, nhìn lời nói và việc làm của Tây Vô Tình trước đây không khó để cảm giác được, Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình cũng không phải không dính dáng gì. Dòng sông lịch sử vẫn trôi đều đều, năm tháng giang sơn đã từng chìm nổi dưới chân, chỉ là vật đổi sao dời, có thể tuổi tác đã lớn, bắt đầu lộ ra vài phần hùng hồn bi tráng, nhìn như nhẹ nhàng như gió nhưng thật ra lại có phần tiếc nuối.

- Trí nhỡ cũng không tệ nhỉ.

Tây Vô Tình cười nhạt nhìn Tô Dật, nói:

- Tiểu tử ngươi dường như có chuyện cần nói, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi.

- Hắc hắc...

Tô Dật cười ngượng ngùng, mắt nhìn Tây Vô Tình rồi lại uống một hớp lớn nữa.

- Tiểu tử ngươi uống nhiều lắm rồi đấy, uống nữa là hết mất!

Tây Vô Tình tiếc rẻ, vội vã giành lại hồ lô rượu, trong lòng không khỏi hơi hối hận, sớm biết vậy thì sẽ không lấy rượu ra rồi.

- Không biết Tây tiền bối có tính vào sơn môn không?

Tô Dật nghiêm túc nhìn Tây Vô Tình, đột nhiên nghiêm nghị hỏi.

- Nói như thế nào?

Tây Vô Tình cũng hơi sững sờ, mắt nhìn Tô Dật, từ tốn nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn bảo ta gia nhập vào Thần Kiếm môn sao?

- Thần Kiếm môn, ta cũng không biết có được coi là đệ tử của Thần Kiếm môn hay không nữa.

Tô Dật lắc đầu, tiếp tục nhìn Tây Vô Tình nói:

- Thật không dám giấu diếm, hiện tại tiểu tử cũng đứng đầu một tông môn, muốn xin tiền bối gia nhập vào.

- Ngươi, đứng đầu tông môn?

Tây Vô Tình sửng sốt một hồi rồi lập tức mỉm cười, tự hớp một ngụm rồi như cười như không nói:

- Tiểu tử, ngươi cũng đã biết, chỉ cần lão hủ ta đồng ý thì bất kỳ tông môn nào hiện giờ, ta cũng đều có thể gia nhập vào, chỉ cần lão hủ ta mở miệng, nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn đều sẽ đối xử trọng hậu như khách.

Ánh mắt của Tô Dật hơi động, mắt nhìn Tây Vô Tình, biết Tây Vô Tình nói vậy tuyệt đối không phải chỉ khoe khoang. Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô tình mà muốn gia nhập vào những nơi khổng lồ như nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn thì tuyệt đối sẽ nhận được lễ ngộ như khách, cầu còn không được.

- Nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn, nếu tiền bối muốn gia nhập vào đương nhiên là đối đãi hơn cả thượng khách rồi, nhưng cũng là người ở dưới mái hiên mà thôi. Có thể đó chính là nguyên nhân mà tiền bối còn chưa gia nhập.

Tô Dật nói vậy.

- Vậy sao ta lại phải gia nhập vào tông môn của tiểu tử ngươi, lẽ nào tông môn của tiểu tử ngươi mạnh hơn so với nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn hay sao?

Tây Vô Tình cười nhạt, không để bụng.

- Nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn thì sao.

Tô Dật nói vậy, ánh mắt ngầm di chuyển, xích quang lóe lên, Thánh Sơn như một con quái vật lớn, nhưng một ngày kia cũng sẽ đặt Thánh Sơn dưới chân.

- Khẩu khí thật là cuồng vọng, trẻ tuổi nóng tính, cần gì ta phải gia nhập vào, cho dù ta gia nhập vào sơn môn gì đó của ngươi, sợ là khi so sánh với những người khổng lồ như nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn thì cũng chỉ là một con kiến muốn lay động cây, cách biệt một trời một vực.

Tây Vô Tình lắc đầu nhàn nhạt nói.

- Hoàn toàn chính xác, chí ít hiện nay thì không cách nào so sánh được.

Ánh mắt của Tô Dật hơi động, trong Thiên Yêu tông trước đây từng huy hoàng không có ai sánh nổi, nhưng đã vật đổi sao dời, sớm đã không giống trước đây nữa, bên ngoài còn có đại địch.

Cho dù là bản thân mình thì Tô Dật cũng hiểu, mình đã khác xưa nhiều rồi nhưng vẫn kém xa khi so sánh với Thánh Sơn.

- Đợi một thời gian nữa, tông môn của tiểu tử tất sẽ có địa vị ngang với bất kỳ sơn môn đương đại nào, đứng vững không ngã!

Tô Dật nói vậy, ánh mắt kiên cố.

- Đợi một thời gian, đó là bao lâu, trăm năm, nghìn năm, hay là vạn năm... ha ha

Tây Vô Tình cười rồi hớp một ngụm, sau đó đưa hồ lô rượu cho Tô Dật, nói:

- Ta biết tiểu tử ngươi bất phàm, có chỗ hơn người, nhưng nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn là những nhân vật khổng lồ, vừa không có căn cơ nghìn năm vạn năm, mà ngươi lại còn quá trẻ tuổi, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu.

Tô Dật nhận hồ lô rượu, uống một hớp rồi nhìn Tây Vô Tình, nói:

- Lẽ nào tiền bối không phải đang chờ đợi một người tri kỷ có thể nâng ly cạn chén, nâng cốc ngôn hoan với tiền bối sao? Mà không phải lẻ loi một mình, thỉnh thoảng cạn ngâm khẽ hát, ở trong dòng sông lịch sử hóa thành năm tháng tang thương. Cho nên, tuy tiểu tử tuổi còn nhỏ nhưng lại nguyện làm tri kỷ của tiền bối.

Uống vài chén hò hét điên cuồng

Đương khi mùa hoa chói lọi rực

Được chết trong lá thu tinh mĩ

Long thành không có tướng Phi

Cũng có Hàn Thương thiết huyết đó

Đời người được làm đấng nhân kiệt

Có chết cũng hy sinh oanh liệt!

- Ha ha ha ha...

Tây Vô Tình nở nụ cười, cười ha ha, trong đôi mắt có sắc nâu dao động, tuôn ra ánh sáng.

Chỉ một nụ cười nở rồi tắt, Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, lại đột nhiên chuyển lời, yếu ớt nói:

- Tiểu tử ngươi dựa vào cái gì?

- Bằng vào việc ta có thể chém được ba ngón tay của Hỏa Long thượng nhân, bằng vào việc ta có thể cứu tiền bối trước mặt Hỏa Long thượng nhân!

Tô Dật nhìn thẳng Tây Vô Tình, đột nhiên ánh mắt sắc bén bá đạo dao động ánh sáng, tự có khí độ ngạo nghễ riêng.

- Ta nói rồi, ngươi thật sự có chỗ hơn người, nhưng thế gian này có quá nhiều thiên tài, có thể đi tới sau cùng không được mấy người, tiểu tử ngươi tại sao lại dám mở miệng sẽ trở thành tri kỷ của ta, lão hủ tuổi đã cao rồi, có thể không còn thời gian cho tiểu tử ngươi chơi đùa đâu.

Tây Vô Tình nói.

- Đúng sai phải trái cũng rồi,

Non xanh còn đó, mấy hồi tà dương.*

Từ cổ chí kim đã có bao chuyện trở thành trò cười rồi, tiền bối, tuổi của ngươi đã cao, đích thực là giả rồi, ha ha, người đã già, tâm cũng già rồi!

*Bài Lâm Giang tiên – Điệp Luyến Hoa dịch thơ.

Mắt Tô Dật nhìn Tây Vô Tình rồi bỗng dưng cười, ngẩng đầu uống một hớp lớn, cười to nói:

- Uống say khướt, hát lung tung

Đã ngông lại bướng tranh hùng với ai?

Nam nhi trí tại Yêu lâm

Vạn thú đều coi trí tâm ta làm chủ

Mãnh hổ trong lòng sợ đã ngủ

Thiên nhạc vừa vang đã đủ điêu linh

Không bằng đêm nay say tình

Rồi hát khúc nhạc tiên tinh vui vầy.

Tây tiền bối người già rồi, cũng biết sợ, ha ha!

Câu nói vừa dứt, Tô Dật ngẩng đầu, hầu cuồn cuộn uống một hớp rượu lớn.

- Tiểu tử, ngươi khiêu khích ta, chút tâm tư đó của ngươi, lão hủ còn không nhìn ra hay sao?

Tây Vô Tình tiến lên đoạt lại hồ lô rượu, uống một hớp rượu lớn mắt nhìn lên bầu trời. Thân hình gầy gò nhưng cao ngất, trên cổ có nếp nhăn sâu cạn như giấy nhám gấp lại, áo bào rộng màu đen theo gió bay bay, đôi mắt nâu sâu thẳm trong hốc mắt, ánh mắt sáng lên, nói:

- Vậy đánh cuộc, tiểu tử ngươi có dám không!

- Mời Tây tiền bối nói!

Tô Dật nhìn Tây Vô Tình, hỏi.

- Đại hội Thánh Võ sắp tới rồi, nếu tiểu tử ngươi có thể tiến vào hai vị trí đứng đầu của đại hội Thánh Võ, cho dù tiểu tử ngươi có tông môn như thế nào, Tây Vô Tình ta cũng gia nhập, thế nào, nếu như đại hội Thánh Võ đó ngươi thất bại, tình cảm lần này tiểu tử ngươi cứu ta sẽ xí xóa, thế nào?

Tây Vô Tình nhìn chằm chằm Tô Dật, nói.