← Quay lại trang sách

Chương 687

Gào!

Kim Quang Độc Giác thú rít gào, kim quang tỏa bốn phía, tiếng gào như sấm rền, chấn động làm vạn thú phía dưới như đang lay động, tiếng động quanh quẩn, Man Yêu thú tọa kỵ ở ven đường cùng người ở bên trên nhao nhao né tránh, không dám cản đường.

Nhìn kỹ lại, trên lưng con Kim Quang Độc Giác thú này đang có một thanh niên dáng vẻ chừng hai mươi tuổi đang ngồi, tóc đen bay ngược ra sau, ánh mắt sắc bén, khí chấn bất phàm, áo bào phấp phới, dạng chân ngồi trên Kim Quang Độc Giác thú, thật sự là uy phong thần võ.

Phía sau Kim Quang Độc Giác thú còn có chín con Liệt Phong Huyết Lang giống nhau như đú, lưng mọc hai cánh tràn ngập khí độ hàn băng, thân thể cũng tràn ngập khí tức huyết sát, dáng vẻ dữ tợn, thể tích to lớn.

Phía sau mỗi một con Liệt Phong Huyết Lang đều có không ít thân ảnh khí tức không tầm thường đang ngồi, rõ ràng đều là cường giả, nhưng như đang hộ tống hoặc bảo hộ thanh niên kia.

- Đội hình thật là mạnh!

Cảm giác như vậy làm Tô Dật như bị chấn động.

Cho dù ở trong Thần Kiếm môn, Tô Dật coi như đã gặp được nội tình của môn phái lớn rồi, nhưng phô trương như vậy đối với Tô Dật thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Tọa kỵ là Kim Quang Độc Giác thú Yêu Hư cảnh, phía sau có rất nhiều cường giả hộ tống, khí thế kinh người, sợ là một đệ tử quan trọng trong môn phái lớn!

- Chặn đường của ta, muốn chết!

Khi Tô Dật đang chấn động trong lòng, Kim Quang Độc Giác thú đã đến phía trước. Thanh niên kiệt ngạo kia trầm giọng quát một tiếng, phất tay một cái, một cây trường tiên kim quang lấp lánh thế nhanh như chớp, mang theo phong mang lợi hại quất về phía Tô Dật.

- Muốn chết!

Sắc mặt của Thanh Hoàng trầm xuống, nhận được lợi ích to lớn từ trong bí địa, y lột xác từ trong ra ngoài, cũng đã hoàn toàn thần phục. Y ở bên cạnh chủ nhân, há lại để Tô Dật chịu bất cứ thương tổn gì được.

- Để ta!

Nhưng ở trước mặt Thanh Hoàng, sắc mặt của Tô Dật cũng trầm xuống, thanh niên này quá kiệt ngạo vô lễ, dù sao Tô Dật cũng chỉ là một người trẻ tuổi, hành vi cùng sự kiêu ngạo cuồng vọng của thanh niên kia đã chọc giận Tô Dật.

Vèo!

Thủ ấn kết lại, một tia nguyên khí xích sắc từ đầu ngón tay Tô Dật lướt đi, thế như thiểm điện xích sắc, nhất thời trực tiếp va chạm với phong mang sắc bén của trường tiên.

Hai thứ va chạm, nguyên khí xao động, ánh sáng lướt đi, vừa va chạm liền tách ra.

Phong mang lợi hại của trường tiên bị đánh tan, cũng bị đánh mất đi hình dạng, bay ra ngoài.

Trên lưng Kim Quang Độc Giác thú, sắc mặt của thanh niên kia ngầm thay đổi, bàn tay rung lên, trường tiên quay về. Một luồng lực lớn đánh dọc theo trường tiên tới làm cho gã hoàn toàn không kịp chuẩn bị, thân thể phát run.

Gào!

Kim Quang Độc Giác thú dường như nhìn ra việc chủ nhận bị đánh lén, nhất thời rít lên một tiếng, kim quang rực rỡ, dường như sắp đạp về phía Tô Dật.

- Nghiệt súc lớn mật, ta sẽ nướng luôn ngươi!

Tô Dật vung tay, lúc này dưới thuật dịch dung nên cũng không sợ bại lộ thân phận, còn có hai vị cường giả Hoàng cấp ở bên cạnh còn sợ bị người ta bắt nạt hay sao? Âm thầm vận Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trong hai con ngươi lóe lên xích quang.

Gào...

Cảm giác được khí tức trên người Tô Dật, Kim Quang Độc Giác thú nhất thời cảm thấy kiêng kỵ, khí thế cũng giảm đi không ít, hung đồng kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Dật.

Chuyện như này xảy ra lập tức dẫn sự chú ý ở bốn phía. Một đám cường giả ở sau lưng thanh niên kia cũng tỏ ra kinh ngạc, dường như không ngờ tới lại có thể có người dám đánh lại, dám ngăn cản công tử của bọn họ.

Lúc này kinh ngạc nhất chính là thanh niên kia.

Cho dù như thế nào gã cũng không ngờ tới ngày hôm nay cưỡi Kim Quang Độc Giác thú, mang theo một đám cường giả ra ngoài làm việc, vốn là uy phong thần võ không ai sánh kịp nhưng lại đột nhiên có một thanh niên tướng mạo xấu xí cẳn trở đường đi của Âu Dương Minh Kiệt gã, thậm chí còn ra tay đánh lại gã.

Nếu là một cường giả ngăn cản đường thì Âu Dương Minh Kiệt còn có thể dễ chịu chút.

Nhưng bây giờ chỉ là một tên nhóc con dường như còn không lớn bằng y lại dám cản đường Âu Dương Minh Kiệt y, điều này làm cho y sao có thể chịu đựng được.

- Lớn mật!

Có mấy tiêng shets lớn từ phía sau Âu Dương Minh Kiệt cùng lúc vang lên, mấy thân ảnh đã tỏa ra khí tức cường hãn.

Âu Dương Minh Kiệt vung tay, ý bảo mọi người phía sau không cần nhúng tay vào, cất bước, cơ thể nhất thời đứng thẳng trên lưng của Kim Quang Độc giác Thú, kim quang lóe lên trong hai tròng mắt, nhìn chằm chằm Tô Dật, trầm giọng nói:

- Tiểu tử, hãy xưng tên đi, sơn môn nào!

- Tra hộ tịch sao, dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi biết!

Tô Dật cũng đứng trên lưng tọa kỵ, từ tốn đáp, cảm giác khí tức trên người tên thanh niên này cũng làm hắn cảm thấy hơi kinh ngạc.

Lấy tuổi đó lại đã đến cấp bậc Nguyên Linh cảnh bát trọng, thiên tư như vậy so với đám Cung Thất, Cố Thần Hựu thì chỉ có hơn chú không hề kém, cũng là một nhân vật thiên tài.

- Chỉ bằng chuyện ta sẽ không giết hạng người vô danh, hãy xưng tên ra, hôm nay ta sẽ giết ngươi!

Âu Dương Minh Kiệt trầm giọng nói, trong mắt tràn ngập sát ý, dám cản đường của y, giết chết! Vừa hay lần đại hội Thánh Võ này có thể không chiến mà thành danh!

- Khẩu khí thật là lớn, nhớ cho kĩ, Dịch Túc, đến từ Bá Vương tông!

Ánh mắt của Tô Dật nhướng lên, đương nhiên là không thể nói ra tên thật, cũng không thể bại lộ ra Thiên Yêu tông hay Thần Kiếm môn. Tô Dật chính là Dịch Túc, coi như là đi không đổi danh ngồi không đổi họ rồi, ban đầu ở trong Thiên Yêu tông cũng dùng cái tên này.

Còn như Bá Vương tông đến từ Bá Vương quyền trong Hỗn Nguyên Chí Tôn công, thi triển thuật dịch dung vừa hay có thể lấy một thân phận mới đường đường chính chính tham gia đại hội Thánh Võ.

- Bá Vương tông, chưa từng nghe tới, về sau xem xem có tồn tại ở trên đời này hay không!

Âu Dương Minh Kiệt lạnh nhạt nói, khi câu nói vừa dứt thì bàn chân hơi đạp, kim quang rực rỡ, thân ảnh trực bay lên, cùng lúc đó, dưới lòng bàn chân có ánh sáng bành trướng, có một hư ảnh của Man Yêu thú khổng lồ hơn mười trượng thành hình, trông rất sống động. Hai cái đầu, như ưng tựa điêu, linh vũ toàn thân như vảy màu vàng, khí tức kinh người.

Âu Dương Minh Kiệt đứng trên hư ảnh Man Yêu thú biến ra từ nguyên khí, bay ngang trời ra, nhìn thẳng vào Tô Dật nói:

- Là các ngươi đồng thời đi ra nhận lấy cái chết, hay là hôm nay chỉ mình ngươi phải chết, tự lựa chọn đi!

Rầm rầm rầm!

Khi câu nói của Âu Dương Minh Kiệt vừa dứt, trên lưng đám Man Yêu thú ở phía sau có chừng năm bóng người bay lên không trung, đồng thời đạp không.

Khí tức của năm người tỏa ra, tự dưng vặn vẹo trên không trung, một người trước nhất khí tức trên người rõ ràng đã đặt chân tới Nguyên Hoàng cảnh, bốn người còn lại thì là cường giả Nguyên Hư cảnh.

Mấy khí tức trói chặt quanh người Tây Vô Tình và Thanh Hoàng, có vẻ như nếu Tô Dật không dám đơn độc ứng chiến thì đám cường giả phía sau sẽ xuất thủ đánh chết cả ba người.

Cân nhắc về khí tức đang trói buộc mình, người có tu vi Nguyên Hoàng cảnh cũng chỉ nhất trọng mà thôi, cho dù là Thanh Hoàng hay là Tây Vô Tình đều chưa từng để ý nhiều.

- Tiểu tử này cuồng vọng như vậy sao, quá kiêu ngạo!

Tô Tiểu Soái thò cái đầu nhỏ ra từ trong ngực Tô Dật, đôi mắt nhỏ hoạt bát tràn đầy sự khinh thường, cũng hoàn toàn không để ý nhiều, chỉ là thái độ cuồng vọng của người đối diện làm cho Tô Tiểu Soái rất khó chịu.

- Thật quá cuồng vọng!

Con ngươi của Tô Dật hoàn toàn trầm xuống, mắt nhìn Âu Dương Minh Kiệt, trầm giọng nói:

- Vậy sẽ như ngươi mong muốn!