Chương 721
Một thanh niên khoảng mười tám mười chín tuổi, bộ dạng hàm hậu, con ngươi trong suốt thâm thúy.
- Đây chính là Bá Vương tông Dịch Túc đó à?
Thấy bộ dạng của thanh niên đó, Băng Phủ trưởng lão, Vương Toàn Đức, Âu Dương Viễn Phong chăm chú quan sát.
Xung quanh phủ thành chủ, sớm đã đầy người xúm lại vây xem, ánh mắt cũng lập tức dừng ở trên người Tô Dật.
- Dịch Túc, Dịch Túc của Bá Vương tông, nghe đồn khi kiểm tra linh hồn không ngờ khiến Trắc Hồn Nguyên Thạch vỡ nát?
- Dịch Túc khiến Âu Dương Minh Kiệt bị thương nặng?
- Nghe nói Dịch Túc đó mới mười sáu tuổi, thế này trông chẳng phải có chút già dặn hơn sao?
Xung quanh phủ thành chủ, rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm.
Cứ như vậy một thanh niên thoạt nhìn tuy cũng không khó nhìn, còn cực kỳ thuận mắt, nhưng cũng không hề xuất chúng, không ngờ chính là Dịch Túc trong một ngày đã khiến Trung Châu thành nổi sóng nổi gió, thanh danh lan xa sao?
- Người này chính là Dịch Túc đó à?
Ngoài phủ thành chủ, trong đám người đang vây xem, có một đám nam nữ trẻ tuổi tụ lại với nhau, một thiếu niên áo đen xuyên qua khe hở của đám người, nhìn Tô Dật rồi nhẹ giọng nói.
Thiếu niên áo đen này tuổi không lớn, lại lộ ra mấy phần chững chạc không xứng với tuổi tác, tuổi còn nhỏ mà thân hình dã thon dài, mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, ánh mắt trong suốt giống như không có một tia tạp niệm và tục khí, thanh tú như đệ đệ hàng xóm cả người lẫn vật đều vô hại.
Nếu Tô Dật lúc này chú ý tới, sao không nhận ra, người này trừ Thần Kiếm môn Tư Đồ Mục Dương ra thì còn có thể là ai.
Mà lúc này, nhóm nam nữ này, nếu Tô Dật nhìn thấy, e là trong lòng sớm đã nổi sóng.
Bên cạnh Tư Đồ Mục Dương, một thiếu nữ thân thể mạn diệu thon dài, bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, tóc đen vấn sau đầu, áo cam bay bay, cũng có một cỗ khí chất tục siêu tục thoát trần không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng mấy sợi tóc mai dài vắt ra bên trán, càng tăng thêm mấy phần khí chất dã tính, chính là Mộ Dao.
Còn có mấy người quen như Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Nam Ly Nhiên, Lưu Vân Xuyên, lúc này đều ở ngoài phủ thành chủ.
- Nếu người này đúng là có linh hồn Thiên phẩm, vậy thì khá là đáng sợ đấy!
Nhìn thanh niên từ phủ thành chủ đi ra, Mộ Dao lên tiếng, môi hồng mềm mại, mắt trong suốt như nước, tạo cho người ta một loại mỹ cảm động lòng người.
- Linh hồn Thiên phẩm, chỉ có trong truyền thuyết, thật sự có linh hồn khủng bố như vậy sao?
Anh Thiển Thiển trong lòng rung động, linh hồn Thiên phẩm, đó chỉ là tồn tại trong truyền thuyết.
- Huyệt rỗng không có gió, nghe nói Bạch Mính Sơn trưởng lão dẫn theo đám người Tư Tu Viễn đến kiểm tra, tận mắt nhìn thấy!
Cung Thất mở miệng, mắt phượng lấp lánh quang hoa màu xanh lục.
- Xem ra không phải giả đâu, Dịch Túc đó hẳn là một hắc mã trên Thánh Võ đại hội lần này.
Cố Thần Hữu nói, dáng người thẳng tắp thon dài cũng rất gây chú ý trong đám người, mi như dao gọt, con ngươi đay láy lấp lánh màu đỏ đậm trong bóng đêm.
- Nghe nói lần này rất nhiều người đều không tục, Thanh Vân tông có Lý Thanh Vi, Thiên Huyền tông có Cung Thiên Tinh, Thú Hoàng tông có Thiếu Tư Quân...
Âu Lạc thân hình thẳng tắp, hai mắt, giống như kiếm quang trong bóng đêm, trên khuôn mặt tuấn mỹ, mắt nhìn về phía phủ thành chủ, thầm rúng động.
- Hừ, nếu tiểu sư thúc cũng ở đây, tên gia hỏa này có gì đáng ngại chứ?
Tư Đồ Mục Dương mở miệng, thần sắc trong mắt có chút trầm thấp, nhíu mày.
- Đáng tiếc hắn...
Trên khuôn mặt động lòng người của Cung Thất cũng hiện lên một tia tối tăm.
Nhắc tới thiếu niên đó, trên khuôn mặt mọi ngườiđều có biến hóa, lập tức trở nên yên lặng.
Ra khỏi phủ thành chủ chính là Tô Dật và Tây Vô Tình.
Dưới sự dẫn đường một cách vô cùng khách khí của Kỳ lão, Tô Dật và Tây Vô Tình cũng không nói nhiều.
Đây là Trung Châu thành, là phủ thành chủ của Trung Châu thành, thấy tốt thì dừng.
- Chính là tiểu tử này làm Minh Kiệt bị thương!
Âu Dương Kim Vi nhìn chằm chằm Tô Dật, ánh mắt lúc này cũng ngay lập tức dừng ở trên người Tô Dật, môi hồng vẽ ra một độ cong lạnh lùng, mang theo một loại ngạo khí.
Khiến đệ đệ nàng ta bị thương nặng, lúc này lại khiến cho Trung Châu thành và Thánh sơn hao tổn mặt mũi, khiến nàng ta tất nhiên không có bất kỳ ấn tượng tốt nào với người trước mắt này, nếu có cơ hội, nàng ta không ngại đòi lại mặt mũi.
Theo Tô Dật đi ra, ánh mắt Khuông Quế Lan cũng đầy vẻ lạnh lùng.
Nhi tử là xương thịt của nàng ta, vừa rồi lại bởi vì tiểu tử này, không ngờ ở trước mặt mọi người bị Băng Phủ trưởng lão và trượng phu của mình quát mắng, điều này khiến cho nàng ta trong lòng rất khó chịu.
Tô Dật đi ra, nhìn toàn trường, ngay lập tức ánh mắt cũng dừng ở trên người Cổ Nhạc cung chủ, Quan Lan, Diễm Lô, Vân Đỉnh ba vị phó cung chủ, còn có không ít cường giả Ngự Thiên cung ở xung quanh.
Cảm giác được không khí giương cung bạt kiếm ở trước mắt, Tô Dật cũng biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức trong lòng có lo lắng.
Không có bất kỳ liên quan, Ngự Thiên cung không ngờ lại tương trợ như vậy, phần nhân tình này, Tô Dật ghi tạc trong lòng.
- Chủ nhân!
Bản thể khổng lồ của Thanh Hoàng ngay lập tức được thu liễm, thấy Tô Dật và Tây Vô Tình đi ra, lập tức hạ xuống trước mặt Tô Dật rồi hành lễ.
- Bái kiến Cổ Nhạc cung chủ, bái kiến ba vị phó cung chủ, cùng với chư vị tiền bối.
Tô Dật gật đầu với Thanh Hoàng, ngay lập tức đến trước mặt Cổ Nhạc cung chủ, Quan Lan, Vân Đỉnh, Diễm Lô ba vị phó cung chủ hành lễ, cũng thi lễ với các cường giả Ngự Thiên cung ở xung quanh, trong lòng rất cảm kích.
- Không sao là tốt rồi, trước tiên về Ngự Thiên cung đã.
Cổ Nhạc cung chủ mỉm cười, vỗ vỗ vai Tô Dật.
- Đều là hiểu lầm, không sao là tốt rồi.
Băng Phủ trưởng lão ánh mắt khẽ động, tiến lên mấy bước, đến bên cạnh Tô Dật và Cổ Nhạc lão nhân, nhìn Tô Dật, trong ánh mắt cũng rất nghiêm túc đánh giá:
- Không hổ là trẻ tuổi tài tuấn, thiên tư hơn người, lần này cũng là không đánh thì không quen nhau, chứng minh vị tiểu huynh đệ này coi như là có duyên với Thánh sơn ta.
- Thánh sơn!
Nghe thấy hai chữ Thánh sơn, trong lòng Tô Dật lập tức không nhịn được mà run rẩy, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Băng Phủ trưởng lão.
Một lão giả như vậy, khí tức vô hình, khiến lực lượng linh hồn nhạy bén của Tô Dật cảm thấy rất rõ ràng, đây là một cường giả khủng bố.
Ánh mắt đảo qua, Tô Dật nhìn ra phía sau Băng Phủ trưởng lão, mấy lão giả trung niên đều là cường giả.
Bỗng dưng, một thanh niên tóc dài màu xanh nhạt, thần sắc bình tĩnh cũng nhìn tới, ánh mắt bình tĩnh, lại khiến cho Tô Dật giật nảy mình.
Càng nhìn thanh niên này càng khiến Tô Dật cảm thấy một loại cảm giác mông lung, giống như đạo thân ảnh đó tự dưng trở nên hư ảo, tỏa ra quang huy mông lung, khí tức thần bí mà cường đại, khiến người ta hồn phách run rẩy, con ngươi đó cũng trở nên vô cùng thâm thúy, giống như có động sâu lưu chuyển, bên trong cảnh tượng khiếp người, phát ra quang mang yếu ớt, vô cùng khiếp người.
- Ảnh hưởng linh hồn!
Tô Dật cảm nhận được, thầm hét lớn một tiếng với bản thân, lập tức Hỗn Nguyên Chí Tôn công trong cơ thể thầm vận chuyển, trong mắt có một tia xích quang chợt lóe rồi biến mất, trực tiếp bắn về phía thanh niên tóc dài màu xanh nhạt đó.
Vào chớp mắt này, ánh mắt bình tĩnh của thanh niên tóc dài màu xanh nhạt đó cũng lập tức biến sắc, thầm động dung.
Ánh mắt Tô Dật liên tiếp đảo qua, khi nhìn thấy lão giả bộ dạng năm mươi tuổi ở trong đám người của Thánh sơn, ánh mắt lập tức run rẩy, một cỗ hàn ý cũng từ trong mắt bắn ra.
Tô Dật làm sao quên được lão giả này, có hóa thành tro cũng vẫn nhận ra, chính là Thánh sơn Vương Toàn Đức.
Lúc trước kẻ khiến gia gia Tô Vân Thiên bị thương nặng, lại đẩy mình xuống vách núi vạn trượng, chính là Vương Toàn Đức trước mắt này, cũng may mình đại nạn không chết.
Vương Toàn Đức cũng hiếu kỳ quan sát Tô Dật, nhưng không biết vì sao, bỗng dưng nhìn thấy hàn ý từ trong mắt một thanh niên đó đột nhiên bắn ra, trong lòng có chút sợ hãi.
- Tiểu huynh đệ, sau Thánh Võ đại hội, không biết có hứng thú tới Thánh sơn ta làm khách không?
Băng Phủ trưởng lão nhìn Tô Dật hỏi, đây là chủ động tung cành oliu, một thiếu niên Ngự Hồn Sư rất có khả năng là linh hồn Thiên phẩm, đáng để Thánh sơn mượn sức.
Nghe thấy lời nói của Băng Phủ trưởng lão, ánh mắt Khuông Quế Lan lại đầy vẻ lạnh lùng, bao nhiêu người đều muốn tới Thánh sơn, đó là thánh địa và thiên đường của võ giả Trung Châu, Băng Phủ trưởng lão rõ ràng là đang lôi kéo tiểu tử đó.
- Ha ha, Thánh sơn, ta không có hứng thú!
Tô Dật phục hồi tinh thần, thần sắc trong mắt thu liễm, thấy cừu nhân ở ngay trước mắt, nhưng Tô Dật cũng minh bạch, mình hôm nay vẫn bất lực, với thực lực của mình, cộng với đại ca Tây Vô Tình và Thanh Hoàng, cũng không thể giết được Vương Toàn Đức.
Nghe Tô Dật cự tuyệt dứt khoát như vậy, ánh mắt Băng Phủ trưởng lão cũng có chút âm trầm.
Đừng nói là Băng Phủ trưởng lão, trong ngoài thành đều truyền ra tiếng ồ.
Không ít người đều trố mắt đứng nhìn, tuy nói Tô Dật có Ngự Thiên cung bảo hộ, nhưng đó dù sao cũng là Thánh sơn trưởng lão.
Lần Thánh Võ đại hội vẫn là Thánh sơn cầm đầu, mọi người tham gia Thánh Võ đại hội, chẳng phải đều muốn đánh một trận mà thành danh, cuối cùng có thể đạt được cơ hội tiến vào Thánh sơn để tiến tu sao?
Có thể tưởng tượng trưởng lão của Thánh sơn, tung ra cành oliu trước như vậy, nhưng Tô Dật này lại không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp cự tuyệt, thế chẳng phải là không để trưởng lão Thánh sơn vào mắt sao?
- Ha ha, người trẻ tuổi có đôi khi không cần trả lời quá sớm, thiên tư là là một chuyện, trưởng thành lại là một chuyện khác, bao nhiêu hạng người thiên tuyệt đỉnh, cuối cùng đều tầm thường vô vi, giống như phù dung sớm nở tối tàn!
Sắc mặt Băng Phủ trưởng lão lúc đỏ lúc xanh, ánh mắt cũng trở nên lãnh đạm, tuy Dịch Túc trước mắt này thiên tư hơn người, nhưng ở trước mặt hắn, thánh tử thánh nữ trên Thánh sơn cũng chưa từng vô lễ với hắn như vậy.
Thiên tư là một chuyện, nhưng trưởng thànhsau này lại là một chuyện khác.
Bao nhiêu hạng người thiên tư tuyệt đỉnh, cũng từng chấn động tứ phương, cuối cùng lại vô vi tầm thường, phù dung sớm nở tối tàn, hoặc là trực tiếp chết non, hôi phi yên diệt.
- Không nhọc ngươi quan tâm, cứ quan tâm tới đệ tử Thánh sơn của mình đi.
Tô Dật thản nhiên nói, vô cảm với Thánh sơn, lại thêm chuyện của Trung Châu thành, lúc này Vương Toàn Đức đó lại ở trước mắt, nếu không phải Tô Dật hiểu rõ thực lực của mình vẫn còn xa mới đủ, e là đã sớm không nhịn được rồi.
Băng Phủ trưởng lão ánh mắt sửng sốt, sắc mặt lại khó coi hơn mấy phần, đường đường là Thánh sơn trưởng lão, năm lần bảy lượt bị thanh niên này không để ở trong mắt, cũng có chút mất mặt.
Với thân phận của hắn, toàn bộ người trẻ tuổi nào dám càn rỡ vô lễ ở trước mặt hắn như vậy.