← Quay lại trang sách

Chương 762

Không trung rung lên, vỡ nát từng khúc, lực khống chế biến mất, dưới một quyền của Tô Dật, đại mãng màu cổ đồng cũng bị đánh nát.

Ánh sáng vung vãi, tán loạn bốn phía.

Ánh mắt của Tô Dật hơi động, nguyên khí dưới chân lướt đi, sải bước về phía ánh sáng vừa tiêu tán, một chưởng ấn lần nữa đánh về phía trước.

Trên không chấn động như thể xuất hiện một kẽ hở, thân ảnh của Tô Dật nhân cơ hội bước ra.

Phần phật...

Khi thân ảnh của Tô Dật bước ra khỏi khe hở hư không, tất cả trước mắt nhất thời biến ảo.

Đây là nơi mà mấy canh giờ trước Tô Dật ở, hắn vẫn nhớ.

- Huyễn cảnh, thật thật giả giả.

Âm thầm hít một hơi khí lạnh, trong lòng hơi chấn động cùng sợ hãi, bây giờ Tô Dật mới hoàn toàn hiểu ra, không chỉ có hư ảnh của Man Yêu thú là giả mà bản thân mình vẫn luôn chìm vào trong huyễn cảnh.

Ảo giác rất lợi hại, Tô Dật cũng phải lạnh cả người, đây là Thánh Vũ Mật Giới, có người nói có quan hệ với Kỳ Môn Huyễn Hồn giới, đều là thủ đoạn của Ngự Hồn Sư.

Trong lòng Tô Dật âm thầm quyết định, xem ra sau đại hội Thánh Vũ phải tìm Tây Vô Tình tìm hiểu về Kỳ Môn Huyễn Hồn giới một chút mới được.

Vèo vèo...

Cách đó không xa, có không ít thân ảnh xuất hiện, từ xa nhìn thấy Tô Dật, chân mày đều nhăn lại, tựa như cũng không muốn tới gần Tô Dật, cảm thấy kiêng kỵ, tránh đường đi.

Tô Dật thở dài một hơi, đích thật là huyễn cảnh, chỉ cần trì hoãn mấy canh giờ đã bị rơi lại rất nhiều rồi, nếu không có cách nào lấy tốc độ nhanh nhất xông ra thì đến lúc đó thực lực mạnh hơn nữa dường như cũng vô ích.

Nhét một viên đan dược bổ sung nguyên khí vào trong miệng, mặc dù mới vừa rồi tiêu hao rất nhiều nhưng mức độ tiêu hao cũng vẫn trong phạm vi mà Tô Dật có thể chấp nhận được, chỉ là nhìn thấy tất cả trong Thánh Vũ Mật Giới này làm Tô Dật càng không dám có bất kỳ sơ suất nào, bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững trạng thái.

Lần thứ hai lên đường, Tô không thể không cẩn thận hơn, nếu như lại bị nhốt vào bên trong huyễn cảnh lần nữa thì sẽ gặp phiền phức lớn.

Tuy là thân hình đã bay lên, sử dụng Phù Dao Bách Biến Bộ sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên khí nhưng đã rơi lại phía sau mấy canh giờ rồi nên Tô Dật cũng không có cách nào, chỉ có thể đuổi theo, hy vọng những người khác cũng sẽ bị tắc, như vậy mình mới có nhiều cơ hội hơn.

Cẩn thận từng li từng tí, sau một lát, phía trước có khí tức kinh người truyền tới, xung quanh đều là bầu không khí căng thẳng.

Trong sơn cốc rộng rãi, có không ít người chen chúc bên ngoài sơn cốc, đang kiễng chân xem cái gì đó nhưng lại không dám tới gần.

Tô Dật cũng tò mờ, từ xa nhảy lên một tảng đá lớn, nhìn thấy hai bóng người đang giương cung bạt kiếm trong sơn cốc, dường như là bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ.

Đây là hai thanh niên, đều đang đứng trên cự thạch, từ xa đối mặt với nhau.

Lại nói, hai thanh niên này Tô Dật đều đã từng gặp. Thanh niên ở bên trái mặc trường bào màu xanh, cổ áo cùng ống tay áo trường bào đều thêu hoa văn tinh mỹ, tóc đen buộc gọn gàng, đứng trên đá lớn, thân ảnh thon dài ưỡn thẳng tắp, cả người tỏa ra sự phong trần tuấn lãng, nhưng lại có khí chất cao quý bẩm sinh.

Một thanh niên như vậy khiến người ta nhìn thấy từ xa cũng cảm thấy cao xa không thể với tới, bản thân mình thì thấp như bụi cỏ ven đường.

- Thú Hoàng tông, chắc là Thiếu Tư Quân rồi!

Tô Dật quan sát từ xa rồi thu liễm khí tức, thanh niên này Tô Dật từng gặp rồi. Ở trong đội hình của Thú Hoàng tông, khí chất khí tức đủ để chứng minh đây hẳn là Thiếu Tư Quân cường đại nhất của Thú Hoàng tông.

Còn thanh niên ỏ phía bên phải, dáng vẻ hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, so với người đối diện thì có lớn hơn chút, nhưng khí chất siêu nhiêu, khuôn mặt tuấn lãng, trong khí chất sắc bén có sự phiêu dật, hai tròng mắt sáng như điện.

Tô Dật vốn là không biết người này, nhưng ở trong đội hình của Thần Kiếm môn Trung Châu thành lại từng nhìn thấy thanh niên này. Lúc này đầu vai của thanh niên đó cũng có huy chương của Thần Kiếm môn, đại diện cho việc y là đệ tử của Thần Kiếm môn.

- Thần Kiếm môn, Kiếm Vô Khuyết sao...

Ánh mắt âm thầm động, Tô Dật cũng nghe được chút tin tức nói là Kiếm Vô Khuyết là đệ tử trước đây của Thần Kiếm môn, đã từng đại biểu cho sự cường hãn nhất, thiên tư hơn người, thực lực siêu cường, tuổi tác vừa đủ có thể tham gia đại hội Thánh Vũ, thậm chí nhiều đệ tử lần trước lần này cũng tới Trung Châu thành tham gia đại hội Thánh Vũ.

- Thần Kiếm môn, Kiếm Vô Khuyết, ta từng nghe nói về ngươi rồi!

Thiếu Tư Quân nhìn Kiếm Vô Khuyết, trong giọng nói mang theo một loại từ tính ưu nhã mê người. Khóe miệng có độ dày vừa phải như là lúc nào cũng có thể nở nụ cười làm người ta phải hoa mắt, nhưng chiến ý trong mắt thì không cần nói cũng biết.

-Thiếu Tư Quân, ta cũng từng nghe nói tới ngươi rồi.

Kiếm Vô Khuyết nhìn Thiếu Tư Quân, quanh thân có nguyên khí tỏa ra, quanh quẩn xung quanh.

- Vậy thì đánh một trận đi! Để ta xem xem thực lực của đệ tử Thần Kiếm môn như thế nào!

Thiếu Tư Quân nhìn Kiếm Vô Khuyết, chiến ý trong mắt càng ngày càng dày đặc. Gã gặp được Kiếm Vô Khuyết, muốn tìm đánh một trận để nghiệm chứng bản thân.

- Vậy đánh đi!

Kiếm Vô Khuyết gật đầu, nguyên khí quanh quẩn quanh thân, một luồng khí tức bén nhọn lưu chuyển xung quanh mang theo sự sắc bén. Gã cảm thấy được chiến ý của Thiếu Tư Quân, vậy thì đánh một trận, y vừa hay cũng muốn đánh một trận để nghiệm chứng.

- Được!

Đơn giản ngay sau khi nói nhưu vậy, nụ cười ở khóe miệng Thiếu Tư Quân nhất thời thu lại, trên người bỗng dưng có nguyên khí chói mắt bao phủ quanh, tóc đen trong nháy mắt bay múa, khí tức bạo phát. Bàn chân giậm xuống đất nhảy ra khỏi tảng đá lớn. Nguyên khí bao quanh nắm tay thế như vẫn thạch đánh về phía Kiếm Vô Khuyết.

Một quyền như vậy mang theo khí tức hung hãn, thế như mãnh thú xuống núi.

⚝ ✽ ⚝

Kiếm Vô Khuyết xuất kiếm, khuôn mặt lãnh tĩnh mà sắc bén, trong tay cầm một thanh bảo kiếm tràn ngập phong lôi lưu chuyển ánh sáng, kiếm quyết chợt qua, có kiếm quang nhất thời nhanh chóng đánh ra, bộc phát ra khí tức bén nhọn.

Hai thanh niên trẻ tuổi vừa ra tay, còn chưa đụng chạm thì sơn cốc nhất thời đã cát bay đá chạy cuồng phong gào thét, làm cho đám người đang vây xem biến sắc. Không hổ là nhân vật đại biểu của người trẻ tuổi Thú Hoàng tông cùng Thần Kiếm môn.

Một quyền tới trước mặt Kiếm Vô Khuyết, trong mơ hồ vang lên tiếng thú hống, trong quả đấm tỏa ra ánh sáng như thể một con mãnh thú, uy thế hung hãn.

Kiếm quang của Kiếm Vô Khuyết sắc bén, ánh sáng rực rỡ nở rộ từng luồng kiếm quang, cản trở ngay đầu quyền, phá hủy ánh sáng nguyên khí.

Ùng ùng!

Bốn phía cự thạch vỡ nát, năng lượng cường hãn tỏa ra, bụi đất tung bay.

Sau đó hai bóng người cũng đồng thời hạ xuống từ đá lớn, trong nháy mắt giao thủ lần hai.

- Thật là mạnh!

Rất nhiều người kinh hãi, hai người trẻ tuổi này quá mạnh mẽ, bọn họ cũng đều là hạng người tâm cao khí ngạo, đều có thiên tư của mình, nhưng lúc này nhìn thấy hai người cùng thế hệ thì trong lòng không còn bất kỳ ngạo khí nào nữa.

Kiếm Vô Khuyết xuất thủ quá nhanh, kiếm quyết sắc bén, kiếm quang rực rỡ nhanh chóng tới mức ngạc nhiên.

Tô Dật quan sát từ xa, đây là vũ kỹ kiếm pháp của Thần Kiếm môn, nhưng rất thâm ảo, Kiếm Vô Khuyết xác thực là cường đại, không hổ là đại biểu cao nhất của Thần Kiếm môn, không phải mấy người Lưu Vân Xuyên hay Âu Lạc có thể so sánh được.