Chương 763
Tóc của Thiếu Tư Quân bay bay, vẫn tay không, đây cũng là ưu thế của Thú Hoàng tông. Có người nói trong Thú Hoàng tông có bí pháp có thể làm cho thân thể của từng đệ tử cực kỳ cường hãn.
Ngao ô
Trong mơ hồ như có tiếng thú hống vang vọng quần sơn, Thiếu Tư Quân xuất thủ hung hãn cuồng mãnh, mang theo khí thế bá đạo.
Người quen biết Thiếu Tư Quân đều cảm thấy thán phục, một thanh niên như vậy từ nhỏ chính là một truyền kỳ. Bên trong Thú Hoàng tông cũng là một nhân vật tuyệt đỉnh, ngạo thị trong thế hệ của mình. Có người nói nhiều đệ tử thực lực cao trong cùng thế hệ liên thủ lại cũng không thể đánh bại y, còn bị y đánh tan tác.
Hai thanh niên như vậy giao thủ với nhau dường như là gặp được đối thủ, khó phân thắng bại.
Một người là đứng đầu trong những người trẻ tuổi của Thú Hoàng tông, một người là đại biểu thế hệ trẻ tuổi của Thần Kiếm môn, đây là một trận kịch chiến, đại diện cho thực lực người trẻ tuổi của Thần Kiếm môn cùng Thú Hoàng tông. Cuộc đấu làm sơn cốc không ngừng ầm vang, dất rung núi chuyển, khắp nơi là cát đá bay loạn.
Tô Dật đứng ở đằng xa, ánh mắt hơi khép, có thể cảm giác được cho dù là Thiếu Tư Quân hay là Kiếm Vô Khuyết cũng chưa từng thật sự dùng toàn lực đnáh một trận, đều đang thử thăm dò, ai cũng không dám dùng toàn lực, bằng không ngày mai trận quyết đấu sau cùng sẽ phải chịu nhiều thua thiệt.
Nhưng Tô Dật nhìn ra được hai người này đều rất mạnh, đều có cảm giác sâu không lường được.
Mắt thấy hai thanh niên này quyết đấu làm cho trong lòng Tô Dật cũng hơi nóng máu, muốn tới đánh một trận nhưng hắn vẫn nhịn được.
Giống như dự liệu của Tô Dật, hai người đối chiến rất kịch liệt chấn động tứ phương, vô cùng cường đại nhưng khi giao thủ được khoảng trăm chiêu, hai người dường như có một sự ăn ý, đồng thời dừng lại.
- Đều đang thử thăm dò!
Trong lòng Tô Dật nghĩ vậy, chưa tới ngày mai, hai người này sẽ không dùng toàn lực để đánh một trận. Bọn họ đều rất mạnh, cho dù là một người có thể đánh bại một người khác, có mạnh có yếu, nhưng người chiến thắng tất sẽ phải bỏ cái giá cực kỳ thảm trọng.
Hai thanh niên lập tức tự mình rời đi, không có ai tiếp tục giao thủ nữa.
- Quá mạnh mẽ!
Bên ngoài sơn cốc, những người vây xem cũng rất hưng phấn chấn động, trước giờ gặp được trận quyết đấu chân chính, đối với trận quyết đấu ngày mai càng thêm mong chờ hơn.
Tô Dật lặng yên tiếp tục lên đường, nhìn thấy Thiếu Tư Quân cùng Kiếm Vô Khuyết thì trong lòng đã thả lỏng hơn chút, xem ra dọc theo đường đi mọi người đều bị vướng bận, không chỉ có riêng mình. Thiếu Tư Quân cùng Kiếm Vô Khuyết cũng đều ở gần đây nên mình cũng không dây dưa quá lâu.
Thời gian tiếp đó, Tô Dật mấy lần gặp phải Man Yêu thú cản đường, nhưng Tô Dật không xuất thủ. Thật sự không đáng, quá tiêu hao nguyên khí, chỉ âm thầm thả khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công ra cũng đủ để làm đám Man Yêu Thú đó phải kinh sợ rời đi.
Lúc đầu Tô Dật muốn bắt một con Man Yêu thú thay đi bộ, cũng có thể giảm thiểu tiêu hao, nhưng nghĩ lại thì chuyện đó quá hung hiểm, hơn nữa còn có huyễn cảnh khó lòng phòng bị, cuối cùng không thể buông tha, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Phía trước là rừng rậm trải dài, tràn ngập mùi máu tanh, có nguyên khí luẩn quẩn chưa tiêu tán.
Tô Dật âm thầm ngưng thần, lập tức nhìn thấy không ít thanh niên nam nữ vẻ mặt chật vật, trên người đều dính vết máu, mà ở phía trước bọn họ có không ít thi thể của Man Yêu thú, hiển nhiên là mới rồi đã trải qua một trận đại chiến.
Nhìn có người mới tới, một đám thanh niên nam nữ nhất thời tỏ ra cảnh giác, có người bắt đầu thu thập da lông răng rừng trên người đám Man Yêu thú đó. Những thứ này đều là bảo vật, có giá trị không nhỏ, sợ Tô Dật sẽ ra tay tranh đoạt.
Những người còn lại dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Tô Dật, bọn họ kết bạn mà đi, liên thủ với nhau.
Tô Dật cười nhạt, căn bản là chướng mắt đám Man Yêu thú này, cũng sẽ không vô duyên vô cớ tìm người khác gây phiền phức.
- Hình như là Dịch Túc của Bá Vương tông, là hắn!
Nhưng có người nhận ra Tô Dật, Dịch Túc Bá Vương tông, đi cùng với người của Ngự Thiên cung tới, rất nhiều người đều nhớ, liếc mắt liền nhận ra Tô Dật.
Rất nhiều ánh mắt cảnh giác nhìn vào Tô Dật, trong đó có một ánh mắt rất phức tạp, mang theo lãnh ý nhàn nhạt, nhưng nhiều hơn là sự kiêng kỵ.
Tô Dật để ý thấy, có một thanh niên, khí tức xem như khá cường đại, là đệ tử của Thánh Sơn.
Ánh mắt hơi nhướng lên, Tô Dật mới hiểu được lẽ nào những người này đặc biệt cảnh giác với mình là vì có đệ tử Thánh Sơn ở đây, những người này liên thủ với nhau, sợ là cũng có chút liên quan tới Thánh Sơn.
Người không phạm ta ta không phạm người, Tô Dật thấy khó chịu với Thánh Sơn, nhưng đối với những người này lại không có hứng thú gì, thả người rời đi, không hề dừng lại lâu.
Vù vù!
Nhìn Tô Dật rời đi, không ít người âm thầm thở phào một hơi, như mới được đại xá vậy. Đều biết Bá Vương tông Dịch Túc dường như đối đầu với Thánh Sơn, mới rồi sợ sẽ động thủ với nhau.
- Bá Vương tông Dịch Túc, hừ, chết đến nơi rồi!
Đệ tử của Thánh Sơn mắt tỏa ý lahj, khuôn mặt nở nụ cười nhạt, Bá Vương tông Dich Túc dường như rát mạnh, nhưng lần này sợ là sẽ không trụ được.
Tô Dật tiếp tục lên đường, không bao lâu sau, phía trước có động tĩnh rất lớn, không ngừng có tiếng thú gầm truyền đến.
Sau đó, Tô Dật nhảy lên một tảng đá lớn, nhìn thấy ở phía trước có một thân ảnh đang chiến đấu kịch liệt cùng mười mấy con Man Yêu thú rất cường hãn.
Một thân ảnh mặc quần áo bạch sắc, lẫn trong mười mấy con Man Yêu thú hung hãn nhưng tiến độ thân pháp lại linh động và thanh tao lịch sự. Dưới chân thanh niên có nguyên khí lướt đi, bàn chân không chạm đất, thân ảnh khi thì bay lên khi thì tựa như tàn ảnh, trong tay dâng lên nguyên khí.
Rầm rầm rầm!
Ngao ô!
Không ngừng có tiếng va chạm truyền ra, cũng không ngừng có Man Yêu thú ngã xuống đất.
- Thật quen mắt.
Một thân ảnh như vậy, Tô Dật từ xa đã cảm giác được sự quen thuộc giống như đã từng quen biết, dường như hắn đã gặp ở đâu đó, cũng có thể nhìn thấy được thực lực của người này rất mạnh.
Chỉ một lúc sau, mười mấy con Man Yêu thú khổng lồ dữ tợn đều nằm trong vũng máu, cả người thanh niên mặc quần áo bạch sắc bị rách rưới, tiếp đó liền tung người tới như sớm đã phát hiện ra Tô Dật, nói:
- Thật đúng là ngươi rồi, ta đang tìm ngươi đây, không ngờ ta lại gặp được ngươi.
Giọng nói quen thuộc, thân ảnh quen thuộc, thanh niên này hạ xuống cự thạch rồi ngước mắt nhìn Tô Dật, quần áo bạch y có huyền văn vân tụ, ngón tay thon dài ưu mỹ tựa như nữ tử, đánh chết mười mấy con man yêu thú lại không bị dính một vết máu nào, khuôn mặt càng tuấn lãng đến mức làm cho nam tử cũng phải nhìn thêm vài lần.
- Là hắn!
Tô Dật nhận ra thanh niên này, khắc sâu ấn tượng, một khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh rõ ràng, dưới lông mi thật dài ẩn chứa con ngươi sắc bén, thân hình gầy gò thon dài tự có khí chất lãnh ngạo cô độc làm người ta không nhịn được muốn thân cận. Chính là người ban đầu gặp được ở Trung Châu thành, còn đánh bại Trình Thanh Phong vô cùng mạnh mẽ đang liên tiếp thắng trận, tên là Hư Trần,
- Ngươi tìm ta?
Mắt nhìn Hư Trần, Tô Dật âm thầm cảnh giác, người này lẳng lặng đứng đó lại tản ra khí thế cô độc độc lập, ngạo thị thiên địa nhưng không mất đi sự văn nhã thanh tú, trên người vô hình trung tràn ngập khí tức làm cho Tô Dật âm thầm cảnh giác, thâm tàng bất lộ.
- Ừ, ta vẫn luôn tìm ngươi, có chuyện này muốn thương lượng với ngươi.
Khuôn mặt của Hư Trần nghiêm túc, mắt nhìn Tô Dật, trên mặt mang theo sự vui vẻ dường như thật sự đã tìm Tô Dật lâu lắm rồi vậy.