← Quay lại trang sách

Chương 765

Nhưng lúc này, Hư Trần nghiêng người lui lại, một cước giẫm lên đất, giữa hay tay có nguyên khí màu trắng lượn quanh, thủ ấn đã kết lại, một trảo ấn vươn thẳng về phía đầu vai Tô Dật.

Trảo ấn này rất kỳ quái, trong ánh sáng ngueyen khí màu trắng thế như mây mù mờ mịt, trảo ấn sinh vân tựa như long trảo, tỏa ra uy thế lớn lao không giống bình thường, khí tức khiến người ta run sợ.

Trảo ấn lộ ra, Tô Dật cũng vô cùng kinh ngạc, dưới chân, Phù Dao Bách Biến Bộ nhất thời thi triển tới cực hạn, thân ảnh cũng nhân cơ hội bước ra, thoát thân từ dưới trảo ấn giống long trảo này.

Trảo ấn không thể chạm tới đầu vai, bị Tô Dật tránh được, nhưng một luồng kình phong bén nhọn xượt qua cổ làm cho da Tô Dật đau đớn, mấy lọn tóc bị cắt đứt, mơ hồ trên da cổ có vết máu nhàn nhạt.

Nhìn Tô Dật lách được một kích của mình, Hư Trần càng thêm kinh ngạc.

- Long Vân thủ của ta cũng không dễ tránh được!

Hư Trần nói vậy, thân pháp huyền ảo khó hiểu, giọng nói như thể vang lên bên tai Tô Dật, lần thứ hai lấn người tới, trảo ấn biến đổi, rung cổ tay lên, mây mù màu trắng rung rung thế như long trảo vồ về, vồ thẳng về phía yết hầu của Tô Dật.

- Thật không, nhưng ta căn bản không định tránh đi!

Tuy trong lòng Tô Dật thấy kinh ngạc vì lúc này mới chỉ qua hai chiêu đã biết tên Hư Trần này mạnh tới mức đáng sợ, chiến ý trong lòng cũng đã bị kích động. Vung tay lên, một quyền được bao bởi nguyên khí xích sắc đánh thẳng lên trảo ấn.

Hai người va chạm vào nhau, tiếng va ầm ầm vang lên, chỉ trong một thoáng đã tỏa ra ánh sáng nguyên khí cùng năng lượng nguyên khí. Kình phong quét ra như gió bão, hai thân ảnh trẻ tuổi mỗi người đều lui ra, vừa chạm liền tách ra.

Bước chân của hai người đồng thời bị lảo đảo lùi ra ngoài, trước mắt mỗi người là đối phương. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là thần sắc rung động.

Trong lòng Tô Dật khó nhịn được sự chấn động, tên Hư Trần đẹp trai tới mức nam tử cũng phải động lòng này nhìn như thể da mỏng thịt mềm, nhưng vừa vặn lực đạo lại cường đại đến mức biến thái, làm cho mình cũng không chiếm được ưu thế gì,

So với Tô Dật, lúc này sự kiếp sợ trong lòng Hư Trần còn vượt xa hơn nhiều.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người không nói thêm gì nữa.

Lúc này hai người đều hiểu rõ trong lòng, ngay từ đầu tuy không hề khinh địch nhưng cũng không thật sự coi trọng đối thủ của mình.

Mà bây giờ trong lòng hai người đều biết, lúc này đối mặt chính là kình địch chân chính.

Hai người đứng đối lập nhau từ xa, khí tức dao động, chấn động tứ phương, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

- Đến đây đi!

Mỗi một khắc, hai người dường như có một loại ăn ý riêng, đồng thời vọt ra, thân ảnh giống như mang theo tàn ảnh liên tiếp, hóa thành lưu quang va chạm vào nhau.

Hai bóng người giao thoa, tiếng xé gió vang rền mang theo cương phong, nguyên khí bắn ra, tiếng va chạm không ngừng nổ tung khi nguyên khí chạm nhau.

Hai người không ngừng giao thủ, hai bóng người đều liên tiếp thay đổi, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức nếu có người trong cùng thế hệ ở đây sợ là đều chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng mơ hồ.

Bốn phía cát bay đá chạy, đá nổ tung, cuồng phong cuồn cuộn thổi bụi bặm, tiếng ùng ùng không ngừng vang vọng.

Hai người trẻ tuổi, quanh thân đều bao phủ nguyên khí như ống kính, trong tay dâng nguyên khí lên, thân ảnh di chuyển nhanh chóng, không ngừng giao phong.

Một tiếng va chạm kinh người vang lên, năng lượng dao động, hai bóng người bị đẩy lùi về phía sau.

Bàn chân của Tô Dật di trên mặt đất, mấy bước mới có thể ổn định thế lui, tóc tai hơi rối, vẻ mặt nghiêm túc, chiến ý trong mắt lại dày đặc hơn.

Vẫn xuất thủ, Tô Dật vẫn chưa dùng toàn lực thật sự, thủ đoạn bên trong Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cũng chưa từng sử dụng, nhưng coi như đã dùng toàn lực của bản thể rồi lại chư thể chiếm được ưu thế.

Tô Dật sao có thể không khiếp sợ cho được? Thanh niên trước mắt này so với mình dường như cũng không lớn hơn mấy tuổi, nhưng hình như còn trên cả Âu Dương Kim Vi của Thánh Sơn.

Thậm chí Tô Dật có thể cảm giác được, cho tới bây giờ, tên Hư Trần này cũng giống mình, sợ là đều chưa sử dụng toàn lực chân chính.

- Không ngờ ngươi còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta nhiều, thật sự làm cho ta thấy kinh ngạc, Trung Châu quả nhiên là tàng long ngọa hổ!

Hư Trần dừng bước, cũng không chiếm được bất kỳ lợi ích gì, ổn định thế lui rồi nhìn Tô Dật ở trước mặt, đã hoàn toàn chấn động. Dịch Túc của Bá Vương tông này so với chuyện y biết tới còn cường hãn hơn không ít.

⚝ ✽ ⚝

Khi câu nói vừa dứt, trên khuôn mặt vô cùng tuấn lãng của Hư Trần cũng căng thẳng hơn không ít, nguyên khí trong cơ thể lưu chuyển, bày tay bắt thủ ấn, nguyên khí màu trắng thế như bão táp tỏa ra gây nên cuồng phong gào thét, cương phong từng đợt.

Trận thế này quá kinh người, bão táp đáng sợ càn quét tứ phương, thân ảnh của Hư Trần lướt không, xuất hiện ở trong gió lốc.

- Cận thận, tiếp đây ta sẽ không lưu thủ đâu!

Hư Trần nhìn Tô Dật, từ trên cao nhìn xuống, bốn phía có bão táp cuốn lên làm cho không khí cũng liên tiếp phát ra tiếng xé gió.

- Bạo Phong Long Ảnh!

Hư Trần lại ra tay nữa rồi, bão táp đáng sợ kia tràn ra, trong sự chấn động hóa thành hư ảnh giao long như ẩn như hiện, trong mơ hồ vang lên tiếng long ngâm mang theo uy thế đáng sợ kịch chấn không khí, xông thẳng về phía Tô Dật.

Xì xì xì...

Uy thế như vậy làm đại địa ven đường nứt ra, đất rung núi chuyển, vô cùng chấn động.

Trong thời điểm này, hai tròng mắt của Tô Dật cũng lặng yên tuôn ra vòng xoáy ánh sáng lấp lánh, một luồng khí tức đáng sợ tràn ngập ý vị cổ xưa, giống như có thể trấn áp tứ phương, khuếch tán ra bốn phía.

Xích Cổ Ấn!

Một chớp mắt tiếp theo, một tiếng quát khẽ vang lên trong miệng Tô Dật, luồng nguyên khí hung hãn cuồng mãnh tuôn ra, trên lòng bàn tay có một khí tức nóng bỏng chợt xoay tròn mang theo tiếng rít gào như sóng dữ, trong nháy mắt hội tụ lại tựa như vô số đốm lửa cháy mạnh hội tụ thành biển lửa nhỏ.

Khí tức của trảo ấn nóng cháy kinh người, đốt cháy không khí còn mang theo cả uy áp kinh khủng.

Trong nháy mắt, hai người đụng nhau, hung hăng va chạm.

Bốn phía có ánh sáng nguyên khí phun trào bao phủ tất cả, khí tức đáng sợ lan tràn tứ phía, làm cho mặt đất không ngừng nổ tung.

Ken két...

Từng khe hở trên mặt đất giống như mạng nhện từ bề mặt lan rộng ra, tiếng vang ù ù không ngừng vang vọng chỗ va chạm.

Có tiếng long ngâm vang vọng, cả không gian đều hỗn loạn.

Động tĩnh kinh người ước chừng giằng co trong mấy hơi thở, lúc này mới bình tĩnh lại.

Tất cả còn chưa hoàn toàn khôi phục, hai bóng người đã nhanh chóng lảo đảo lui ra ngoài, lui về phía sau chừng hơn mười bước, đá vỡ dưới chân hóa thành bột mịn, mặt đất lún xuống.

Bốn phía từng bước loạn cả lên, khí tức trên người hai người bắt đầu khởi động, bầu không khí càng căng thẳng hơn, giương cung bạt kiếm.

- Ta đánh giá thấp ngươi rồi, xem ra bây giờ không phải thời điểm phân thắng bại, ta cảm thấy muốn thắng ngươi thì cũng phải trả không ít giá lớn, cho nên trận chiến này để mai tiếp tục!

Trầm mặc một hồi, Hư Trần đột nhiên nhìn một hướng xa xa, sau đó nói vậy với Tô Dật. Khi câu nói vừa dứt thì bạch y bay bay, chân thân dứt khoát rời đi.

Mắt nhìn bóng lưng Hư Trần rời đi, ánh mắt của Tô Dật hơi động rồi cũng quay đầu nhìn thoáng qua một phía xa xa, sau đó hắn cũng tự mình bay vút rời đi.

Không lâu sau khi Tô Dật và Hư Trần biến mất, không ít bóng người tới từ phía xa, đều bị động tĩnh lớn này kinh động mà chạy tới.

- Có cường giả từng giao thủ, thực lực rất mạnh, rất có thể là đám người cấp cao nhất!

Có người nhìn bốn phía hỗn độn, cảm giác được khí tức còn sót lại thì cảm thấy kinh hãi. Lấy thực lực của bọn họ thì không có cách nào tạo thành cảnh tượng này được.