Chương 766
Một lát sau, dưới một gốc cây đại thụ che trời, Hư Trần dừng bước, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã thu hồi lại túi không gian lúc trước vốn treo trên ngọn cây đại thụ, trong họng không nhịn được mà rên đau một tiếng, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, trong ánh mắt trong suốt tuôn ra sự kinh sợ, thì thào nói:
- Sư phụ nói không sai, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
⚝ ✽ ⚝
Trên sơn đạo, sắc mặt của Tô Dật cũng mang vẻ tái nhợt, giao thủ bên trong Thánh Vũ Mật Giới này, mức độ tiêu hao quá lớn.
- Hừ!
Trong cổ họng Tô Dật, một tiếng kêu đau cũng không nhịn được mà vang lên, đã bị thương.
Nhưng trong lòng Tô Dật cũng đã xác định, đối phương cũng tuyệt đối không dễ chịu.
- Rất mạnh!
Tô Dật âm thầm thán phục, trên đại hội Thánh Vũ thật đúng là tàng long ngọa hổ.
Sớm biết Hư Trần rất mạnh, thâm tàng bất lộ, nhưng sau khi giao thủ Tô Dật càng khẳng định hơn, đây là một đối thủ mạnh mẽ, vượt xa Âu Dương Kim Vi của Thánh Sơn.
Tuy Hư Trần chưa chân chính dùng toàn lực nhưng Tô Dật có thể khẳng định người này tuyệt đối đã ở cấp bậc Nguyên Chân cảnh, thực lực chân chính sợ là sẽ cường đại và khủng bố hơn nhiều.
Trong mắt có xích quang lóe lên, Tô Dật không còn kiêng kỵ nữa mà còn tăng thêm chiến ý, bản thân mình không phải cũng chưa dùng toàn lực hay sao?
Sắc trời đã bắt đầu vào đêm, màn đêm từ từ bao phủ.
Tô Dật ngước mắt, mắt nhìn sắc trời, thời gian đã qua một ngày, còn chưa biết cửa vào của Thánh Vũ Mật Giới là ở đâu, làm thế nào mới có thể thông qua được bí cảnh này, cần phải nắm chắc thời gian mới được.
⚝ ✽ ⚝
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, nhuộm đẫm quần sơn.
Ngoài Trung Châu thành, trong Thiên Phong quần sơn không ngừng náo động, huyên náo tận trời.
- Mấy triệu người cuối cùng chỉ có ba mươi hai người mới có thể đặt chân lên Thánh Vũ đài, cạnh tranh sẽ tàn khốc bậc nào!
- Chuyện này không phải là tàn khốc, chỉ có thiên kiêu chân chính mới có thể có tư cách quyết đấu sau cùng.
- Lần này có rất nhiều hắc mã xuất hiện, không biết có thể còn có mấy người có tư cách quyết đấu sau cùng?
- Bá Vương tông Dịch Túc nhất định là không có vấn đề.
- Còn cả Hư Trần nữa, thực lực dường như thâm sâu khó đoán lắm!
- Chuyện này cũng chưa chắc, trong Thánh Vũ Mật Giới cũng có nhiều biến cố.
Tất cả mọi người đang chờ đợi, cùng đợi trận quyết đấu cuối cùng ngày mai.
⚝ ✽ ⚝
Bốn phía Thiên Phong quần sơn, trên núi đã sớm được bố trí chỗ nghỉ ngơi.
Ngũ tông tam môn, Ngự Thiên cung, Thánh Sơn, mười ngọn núi đứng sừng sững, cường giả cường đại nhất của mười đội hình chiếm giữ.
- Lần này tuy là trong thế lực khác xuất hiện không ít thiên tài nhưng trong Thần Kiếm môn ta cũng có Kiếm Vô Khuyết, Mộ Dao, đám trẻ tuổi hậu bối này đương nhiên cũng có thể rực rỡ hào quang, đáng tiếc... Vân Lăng Phong không thể tham gia, bằng không Thần Kiếm môn ta có khả năng thu hoạch không ít....
Ngọn núi nơi Thần Kiếm môn chú đóng, trong ghế của chòi nghỉ mát có không ít người đang ngồi ngay ngắn, Bạch Minh Sơn trưởng lão cũng ở trong đó, trong ánh mắt mang theo sự chờ mong, nhưng nhiều hơn là tiếc nuối cùng không vui.
Đối với Bạch Minh Sơn thì nếu đệ tử của ông ta có thể tới tham gia đại hội Thánh Vũ thì tất sẽ tỏa sáng kỳ dị trong đám thiên kiêu tranh hùng lần này.
Bạch Minh Sơn biết rõ, đệ tử của ông ta sau khi được nhận Thánh khí cùng truyền thừa của lão tổ để lại, tu vi tiến triển cực nhanh, có tiến bộ kinh người.
- Nếu như tiểu tử Tô Dật kia không chết, Thần Kiếm môn ta lần này sẽ đủ lực chèn ép ngũ tông tam môn, có thể tranh vinh quang với Thánh Sơn rồi!
Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bạch Minh Sơn trưởng lão, trong lòng không thích không ta lắm.
Ai cũng biết Vân Lăng Phong cố ý muốn diệt trừ Tô Dật, nếu như Tô Dật còn sống, truyền thừa của lão tổ không biết cuối cùng sẽ rơi vào tay người nào.
Lần đại hội Thánh Võ này nếu như tên hung hãn Tô Dật có mặt sợ là cũng có thể giống khi ở đại hội Vạn Kiếm môn, quét sạch tứ phương! Chắc hẳn là thế!
- Hừ!
Nhắc tới Tô Dật, Bạch Minh Sơn trưởng lão tuyệt đối không duyệt, nhưng nhìn Tô Cuồng Ca trưởng lão đang ngồi thẳng ở chính giữa, lại không dám nói gì với Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão cả.
⚝ ✽ ⚝
- Gào!
Trên ngọn núi có vài con Hắc Lân Yêu Long viễn cổ khổng lồ chiếm giữ, hung đồng nửa mở nửa khép, hung hãn khó hiểu.
Đây là đội hình của Thiên Huyền tông, có không ít cường giả ngồi ngay ngắn, khí tức tự nhiên đọng ở bốn phía không trung.
- Lần này đệ tử trẻ tuổi của thế lực khác cũng không bình thường đâu.
Có lão giả nói, lần này đệ tử trẻ tuổi của ngũ tông tam môn có rất nhiều người không tầm thường.
- Chính xác là không hề tầm thường.
Giản Vạn Niên hơi mỉm cười rồi lập tức thấp giọng nói:
- Chỉ có điều ngày mai Thiên Huyền tông ta nhất định có thể làm cho khắp nơi phải chấn động.
- Ha ha, Cung Thiên Tinh đã ẩn mình lâu như vậy chính là vì ngày mai!
Cường giả của Thiên Huyền tông nhìn nhau cười, chỉ có bọn họ biết rõ, vì đại hội Thánh Vũ lần này, Thiên Huyền tông đã phải chuẩn bị bao lâu, bỏ tâm huyết bậc nào, mọi thứ đều ở trên người Cung Thiên Tinh. Khi trận tỷ thí cuối cùng vào ngày mai, Thiên Huyền tông có thể chấn áp ngũ tông tam môn rồi!
⚝ ✽ ⚝
Kim Đồng Phi Thiên Hổ chiếm cứ, thi thoảng trầm thấp gào một tiếng, chấn động rừng núi.
Trên núi, bên trong Thú Hoàng tông có cường giả ngồi ngay ngắn, có không ít thân ảnh đứng đó, mắt nhìn về hướng Thánh Vũ Mật Giới.
- Thời gian cũng sắp tới rồi, ngày mai sẽ là trận quyết đấu chân chính!
Một vị trưởng lão dẫn đầu của Thú Hoàng tông mắt lóe sáng, trong ánh mắt mang theo sự chờ mong.
⚝ ✽ ⚝
Ngọn núi cao nhất, cao vót như mây, dưới ánh sáng mờ có hai con giao long khổng lồ chiếm giữ. Toàn thân bao trùm vảy màu xanh, đầu mọc hai sừng sắc bén mà uy phong, đôi song đồng xích sắc như thể hai vầng mặt trời, bất kể lúc nào cũng quan sát bốn phía.
- Thời gian hẳn là cũng đã gần tới rồi.
Trong đội hình Thánh Sơn, Vương Toàn Đức quan sát sắc trời, dựa theo khoảng cách trong Thánh Vũ Mật Giới, cho dù là đi từ hướng nào thì cũng hẳn là đã đuổi tới trung tâm rồi, lúc này cũng nên gặp càng lúc càng nhiều người hơn.
- Tự mình làm bậy thì không thể sống được, chỉ có điều phải trả một cái giá lớn thôi, nhưng nếu có thể có được rương gỗ của Phục Yêu môn thì cũng đáng giá.
Băng Phủ trưởng lão nhàn nhạt cười, trong mắt lóe lên ý lạnh, tiểu tử Dịch Túc Bá Vương tông năm lần bảy lượt chọc vào Thánh Sơn, chuyện này đơn giản là tự mình tìm chết, tự mình làm bậy thì không thể sống được.
- Tiểu tử kia nhất định phải chết!
Trong mắt Khuông Quế Lan lóe lên ý lạnh, tiểu tử kia không chết thì khó tiêu tan mối hận trong lòng nàng ta được.
⚝ ✽ ⚝
Sắc trời vào đêm, bên trong Thánh Vũ Mật Giới giống hệt với bên ngoài.
Sao lốm đốm đầy trời, ánh trăng như nước, từ phía chân trời tỏa khắp quần sơn, bao phủ trên rừng rậm, làm cả cánh rừng như được bao phủ ngân quang lạnh lẽo nhạt màu, có vẻ thần bí mông lung.
Nếu không phải chốn sơn dã thi thoảng có vang vọng tiếng thú gần khiến người ta sợ hãi thì sẽ cho rằng đây là một nơi thế ngoại đào nguyên.
Dưới bóng đêm, thân ảnh của Tô Dật xuyên qua rừng rậm, càng lúc càng cẩn thận hơn.
Dật dùng đan dược chữa thương khôi phục nguyên khí, cũng lần nữa gặp phải không ít hung hiểm, chỉ có điều cũng có được chút thu hoạch.
Ở trong này lại có không ít dược liệu, mặc dù có Man Yêu thú hung hãn quan sát chằm chằm nhưng cuối cùng cũng trở thành thu hoạch của Tô Dật.