← Quay lại trang sách

Chương 767

Ngao ô

Xa xa, trong hư không truyền tới tiếng thú hống.

Trên núi rừng sâu thẳm, hư không có hai cái cánh to lớn vỗ bay qua làm cho không khí rít lên, sơn lâm phập phồng, có hung cầm bay ngang qua, hung đồng như huyết nguyệt.

Tô Dật không sợ đám Man Yêu thú này, nhưng cũng lười dây dưa làm tốn thời gian, có thể tránh thì vẫn tránh.

Trong đêm đen, Tô Dật không thể không thả chậm tốc độ đi một chút.

Phía trước rất yên tĩnh, không có chút âm thanh nào, loại yên tĩnh này làm cho Tô Dật cảm thấy rất không bình thường, càng thêm nghiêm túc hơn.

⚝ ✽ ⚝

Đang lúc Tô Dật cực kỳ tập trung, phía trước đột nhiên rung lên, có một tiếng ầm vang, ánh sáng nổ tung, một khí tức lao ra, có thân ảnh lập tức xông thẳng ra ngoài.

Thân ảnh đó chật vật, quần áo bạch sắc rách rưới, tóc tai rối bời, ánh mắt sáng chói, nhìn thấy Tô Dật, ánh mắt người nọ vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không nói lời gì, ngưng thủ ấn, một trảo ấn chộp thẳng tới Tô Dật.

Vẻ mặt Tô Dật biến sắc, vung tay lên, một quyền ấn cũng đánh thẳng về phía đó.

⚝ ✽ ⚝

Song chưởng đụng nhau, năng lượng sôi trào, hai bóng người đồng thời lùi lại trong bụi mù.

- Ồ, ngươi là Dịch Túc, ta nhận ra rồi!

Thân ảnh của người phía trước bị đẩy lui, đồng thời khuôn mặt nhất thời tỏ ra vui mừng, trên khuôn mặt vô cùng tuấn lãng, khóe miệng nở độ cung nhưng sắc mặt lại trắng bệch như bụi, tóc tai bù xù có vẻ tất chật vật, trên mép còn vết máu nhàn nhạt.

- Là ngươi!

Tô Dật sửng sốt, người này không phải là Hư Trần thì là ai, hai canh giờ trước mới giao thủ, lúc này lại gặp được rồi.

- Cẩn thận một chút, nơi này có huyễn cảnh, rất lợi hại, mới rồi ta suýt chút đã không thoát được rồi.

Hư Trần ném vài viên đan dược vào miệng rồi nhắc nhở Tô Dật.

Mới rồi gã xông vào trong một huyễn cảnh, trong đó rất cường hãn làm cho gã cũng bị thương, cho nên mới rồi khi nhìn thấy Tô Dật cũng tưởng là ảo giác.

Ánh mắt Tô Dật hơi động, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Hư Trần cũng đã đoán được ít nhiều, cũng đã phải chịu khổ của huyễn cảnh rồi, nói vậy mới rồi huyễn cảnh mà Hư trần gặp phải còn đáng sợ hơn.

- Đa tạ.

Tô Dật trí tạ, tốt xấu gì thì Hư Trần là đang nhắc nhở mình.

- Không cần cảm ơn, chỉ có điều huyễn cảnh xác thực là khó chơi.

Hư Trần gượng cười, gã đã bị tiêu hao không ít, còn bị thương nữa.

- Ngươi không sao chứ, có muốn điều tức thổ nạp một lúc không, ta có thể hộ pháp giúp ngươi.

Tô Dật nói với Hư Trần.

- Được, vậy cực khổ rồi, chờ ta hai canh giờ là được.

Hư Trần gật đầu, hoàn toàn không khách khí, câu nói vừa dứt liền chạy tới một khối nham thạch cách đó không xa ngồi xếp bằng, gật đầu cười với Tô Dật, sau đó khép hờ hai tròng mắt, bắt đầu thổ nạp điều tức.

- Ta...

Tô Dật trợn tròn mắt, thật sự chỉ là khách sáo một chút thôi, ai ngờ tên Hư Trần này lại thực sự không hề khách khí.

Vốn là phải tranh thủ thời gian, phải sớm xông ra khỏi Thánh Vũ Mật Giới này mới đúng, nhưng bây giờ lại phải chờ hai canh giờ.

Tô Dật nhìn Hư Trần cách đó không xa, trên người dần dần được bao phủ một vòng ánh sáng màu trắng, giống như ánh trăng, tràn ngập khí tức cổ xưa tỏa ra uy áp thiên địa, từng tia nguyên khí quanh quân toàn thân, rất huyền ảo.

Không có cách nào, tự mình nói vậy mà, Tô Dật rất bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ đành chờ ở đây.

Nhìn Hư Trần, Tô Dật đánh giá, trong khi thổ nạp điều tức khí tức cũng không giống bình thường, công pháp tu luyện hẳn là cũng không đơn giản.

Từ khắc đó khí tức trên người Hư Trần tràn ngập, khuếch tán, Tô Dật có cảm giác công pháp mà Hư Trần tu luyện có thể không hề dưới Thiên Yêu Cổ Kinh.

Uy áp thiên địa cùng khí tức cổ xưa không phải công pháp bình thường có được.

Phù!

Hít một hơi thật sâu, Tô Dật lập tức đành ngồi xếp bằng cách đó không xa để chờ Hư Trần.

Dù sao tên Hư Trần này tín nhiệm mình như thế, không hề có chút phòng bị nào nên cũng không tiện chuồn đi.

Bốn phía vẫn yên lặng như trước, thi thoảng có gió đêm phất qua, có hung cầm bay qua bầu trời đêm.

Tâm tư Tô Dật hỗn độn, cùng một thế hệ, tuy là tu vi tiến bộ cực nhanh nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Đêm khuya, thời gian từ từ trôi qua.

Sau một khắc, ánh mắt Tô Dật bỗng hơi động, lập tức nhìn chằm chằm vào phía sau một khối nham thạch lớn ở một bên.

Đêm đã sâu, sau mỏm đá tối sầm.

Nhưng không lâu sau có ánh sáng đỏ tươi xuất hiện, sau đó từng bước lớn hơn, cuối cùng hóa thành môt đôi hung đồng to lớn thâm thúy trong bóng đêm, cực kỳ chấn động.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Tô Dật nhìn thấy khuôn mặt thật của cặp hung đồng vĩ đại này.

Một con mãnh thú vĩ đại cao chừng hai trượng, toàn thân mọc đầy lông giống như gai ngược, khuôn mặt dữ tợn xấu xí, răng nanh trong vắt, đầu như lợn rừng, toàn thân tỏa sáng u ám.

Cặp hung đồng của con mãnh thú này theo dõi Hư trần, dường như là bởi vì khí tức trên người Hư Trần mà bị hấp dẫn tới, nhưng cũng đã nhìn thấy Tô Dật.

Chẳng biết tại sao, dường như là cảm nhận được khí tức trên người Tô Dật nên con mãnh thú này trở nên kinh ngạc vô cùng.

Nhưng mắt con mãnh thú nhìn Tô Dật chưa hoàn toàn có sự sợ hãi kiêng kỵ mà có khí độ hung hãn thô bạo đang dần khởi động, hung đồng quan sát Tô Dật chằm chằm.

- Man Yêu Liệp Thú!

Tô Dật lại thấy khá là kinh ngạc, hóa ra là Man Yêu Liệp Thú!

Loại Man Yêu thú này tuy không tính là có cấp bậc huyết mạch quá cao nhưng rất đặc biệt, trời sinh có chỉ số thông minh không cao nhưng rất mạnh mẽ cường hãn, chiến đấu hung lệ, không chết không ngừng.

⚝ ✽ ⚝

Nhìn ánh mắt của Tô Dật, Man Yêu Liệp Thú dường như là bị khiêu khích, lập tức trong cổ họng phát ra tiếng rống giận khi bị khiêu khích, bàn chân khổng lồ giẫm lên đất, thân thể với thể tích to lớn, phía sau bốn chân là cát bụi mùi mịt bay thẳng về phía Tô Dật, một luồng khí tức hung hãn nhất thời đập vào mặt Tô Dật.

- Yêu Chân cảnh nhất trọng.

Lúc này Tô Dật lại càng kinh ngạc hơn, Man Yêu Liệp Thú có trí thông minh không cao này thông thường có thể đến được Yêu Linh cảnh đã là cực hạn, bây giờ con Man Yêu Liệp Thú này lại có khí tức Yêu Chân cảnh nhất trọng, sợ là đã ăn một loại thiên tài địa bảo nào đó mới có được tu vi như thế.

Lúc này ở cách đó không xa là Hư Trần, Tô Dật cũng không tiện dùng Hỗn Nguyên Chí Tôn Công làm bại lộ thực lực chân chính của mình, khó có thể hoàn toàn chặn được Man Yêu thú.

Chỉ có điều không dùng tới Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, tu vi thực lực bây giờ của Tô Dật vẫn cường hãn như thường.

Man Yêu Liệp Thú rất nhanh, chỉ là Tô Dật còn nhanh hơn.

Thân ảnh khổng lồ của Man Yêu Liệp Thú vừa mới tới trước người Tô Dật, lúc sắp đụng ngã Tô Dật thì thân ảnh của Tô Dật đã tách ra.

Cùng lúc, thân ảnh của Tô Dật nhảy ra, một quyền được bao lấy nguyên khí xích sắc nặng nề rơi lên lưng của con Man Yêu Liệp Thú này.

Con Man Yêu Liệp Thú có tu vi Yêu Chân cnarh là không sai, nhưng mặc dù Tô Dật còn chưa đặt chân tới Nguyên Chân cảnh nhưng thực lực chân chính thì đã sớm vượt qua người có tu vi Nguyên Chân cảnh nhị trọng rồi. Một quyền này cũng không hề nương tay, sức mạnh hung hãn bạo phát nhất thời đánh bay con vật trước người, đập vào nham thạch to lớn.

⚝ ✽ ⚝

Tiếng vang ầm ầm truyền ra, nham thạch to lớn bị đập nát hóa thành bột mịn, khe hở trên mặt đất lan tràn.

Ô...

Man Yêu Liệp Thú kêu thảm một tiếng nhất thời đứng dậy, nhìn chăm chú về phía Tô Dật, trong hung đồng khuếch tán ánh xích huyết khiếp người, trên người có khí tức hung hãn ngập trời tỏa ra, ảnh hưởng tới bốn phía, răng nanh phát quang, trong miệng phun ra một quả cầu sáng đỏ ngòm mang theo khí tức hung hãn cuồn cuộn phun về phía Tô Dật.