← Quay lại trang sách

Chương 768

Một quả cầu sáng đỏ ngòm như vậy bay qua cực kỳ chấn động lòng người, khiến linh hồn người ta cũng cảm giác được mùi máu tanh, chịu ảnh hưởng nhất định.

Ánh mắt Tô Dật hơi động, nhìn quả cầu ánh sáng màu đỏ ngòm thì ánh mắt trầm xuống, nhưng không phải sợ, vung chưởng lên, nguyên khí vận chuyển trong người, Xích Viêm chưởng đánh ra tựa như một vùng hỏa hải nóng bỏng vỗ thẳng lên quả cầu sáng màu đỏ ngòm.

Rầm rầm rầm!

Trong nháy mắt, tiếng ầm ầm không ngừng nổ tung, năng lượng to lớn kèm theo mùi máu tanh ngòm khuếch tán, tràn ngập trong không gian, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Ô...

Thân thể khổng lồ của Man Yêu Liệp Thú phi nhanh tới, răng nanh thật dài như ngà voi tỏa sáng, tràn ngập huyết quang đâm thẳng về phía Tô Dật.

- Nghiệt súc!

Man Yêu thú Yêu Chân cảnh nhất trọng không có huyết mạch cường hãn gì của Yêu tộc, Tô Dật thật sự không sợ. Hắn đã sớm có chuẩn bị, bàn tay được bao bởi nguyên khí vươn ra tóm lấy răng nanh như ngà voi tỏa huyết quang của nó, nhất thời dùng sức hung hăng kéo ngược về mình.

⚝ ✽ ⚝

Xoạt xoạt!

Trong giây lát, cơ thể khổng lồ của Man Yêu Liệp Thú bị ném đi, rơi bình bịch xuống đất, răng nanh trong vắt cũng bị bẻ gãy tại chỗ.

Đáng thương cho Man Yêu Liệp Thú kêu rên thảm thiết, trong miệng đầy máu tươi chảy ra.

- Hừ!

Cơ thể Tô Dật nhảy ra, đạp một cước xuống rồi hạ thẳng lên đầu Man Yêu Liệp Thú, ngay sau đó đánh xuống ba quyền liên tiếp.

Rầm rầm rầm!

Tiếng vang ầm ầm truyền ra, trên đầu con Man Yêu Liệp Thú da tróc thịt bong, xương sọ bị đánh nát, thất khiếu chảy máu, đã bị đánh chết tại chỗ.

Tô Dật không chút khách khí mà nhổ răng nanh của con Man Yêu Liệp Thú này xuống. Đây chính là bảo vật, có giá trị không nhỏ.

- Đa tạ!

Giọng của Hư Trần truyền tới, đứng dậy tới bên người Tô Dật, nhìn con Man Yêu Liệp Thú mới bị Tô Dật đánh chết ở dưới đất cũng không hề thấy kỳ quái hay kinh ngạc nào.

- Không cần khách khí.

Tô Dật đã sớm cảm thấy Hư Trần đã ngưng thổ nạp điều tức, mới rồi động tĩnh kinh người như thế tất nhiên là đã kinh động tới gã. Nhìn Hư Trần lúc này, mới qua một thời gian ngắn ngủi nhìn qua cũng đã như hoàn toàn không có việc gì rồi.

- Chúng ta cần phải đi ngay.

Hư Trần chỉnh sửa y quan của mình một chút, mắt mang ý cười nhìn Tô Dật, nói:

- Nếu không ghét bỏ thì chúng ta cùng kết bạn đi về phía trước, thế nào? Yên tâm, tuy ta muốn có Tinh Vân Linh Chi nhưng sẽ không đánh lén ngươi đâu.

Tô Dật trợn mắt nhìn người này, cũng không giống đang đánh lén lắm.

Trong khoảnh khắc, sau khi Tô Dật thu thập xong thì hai người thả người rời đi, cùng nhau đi về phía trước.

Trong rừng rậm sơn dã có hai bóng người lướt đi, đều khá vội vàng, không dám trì hoãn thời gian thêm nữa.

Ngao ô

Trong đêm đên, Man Yêu thú qua lại trong Thánh Vũ Mật Giới càng ngày càng nhiều, dường như là càng tới gần trung tâm thì thực lực của đám Man Yêu thú cũng càng mạnh hơn.

Dọc theo đường đi còn có những hung hiểm riêng trong Thánh Vũ Mật Giới, Tô Dật cùng Hư Trần cũng không thể không phá lậ cẩn thận từng li từng tí.

Chỉ có điều lấy thực lực của Tô Dật và Hư Trần, hai người không ngừng gặp phải hung hiểm, nhưng cũng có thể chuyển nguy thành an.

- Thương lượng chút đã, hãy bán lại Tinh Vân Linh Chi cho ta, ngươi cũng không lỗ gì mà!

- Không bán!

- Bằng không như vậy đi, trước tiên cho ngươi đồ có giá trị hai vạn nguyên thạch tam tinh, chờ sau khi ta trở về thì sẽ chuyển cho ngươi thêm hai vạn nguyên thạch tam tinh nữa, giá gấp đôi, thế nào?

- Không bán!

- Ngươi sao lại như vậy chứ, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới bán lại cho ta?

- Không bán!

- Ngươi...

.

..

Dọc theo đường đi, Hư Trần cũng không ít lần quấn lấy Tô Dật, muốn mua Tinh Vân Linh Chi nhưng cho dù thế nào Tô Dật cũng chỉ trả lời hai chữ, không bán.

Hư Trần cảm thấy rất bất đắc dĩ, người này thật sự quá đặc biệt, nếu là người khác thì sợ là đã sớm bán đi rồi.

Tô Dật cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nếu Tinh Vân Linh Chi này là của mình thì hắn chắc chắn đã sớm bán đi rồi, đáng tiếc, nó là vật của Tây Vô Tình.

Chỉ có điều dọc theo đường này hai người kết bạn cùng đi, cùng nhau gặp nạn và vượt qua nên đã quen thân hơn không ít.

Hư Trần càng không thấy xa lạ gì! Đối với Tô Dật cũng không còn khách khí.

Thời gian từ từ trôi qua, trên trời, trăng sáng đã lặn về phía tây.

Trong rừng rậm, Tô Dật cùng Hư Trần cũng đã gặp được không ít người.

- Hẳn là cách trung tâm không xa nữa, nguy hiểm cũng sẽ càng lúc càng lớn, phải cẩn thận một chút.

Hư Trần nói vậy.

Sức mạnh linh hồn của Tô Dật yên lặng tỏa ra, đã có thể gặp được không ít thân ảnh, tất cả mọi người đều cách xa nhau, ai cũng không có ý định tới gần, nhưng có thể cảm giác được tu vi thực lực đều là cường giả, cách không xa trung tâm của Thánh Vũ Mật Giới lắm.

- Dường như có người đang âm thầm quan sát ngươi đó, là kẻ thù của ngươi sao?

Hư Trần nói với Tô Dật, ánh mắt nhìn về một phía.

Theo ánh mắt của Hư Trần, Tô Dật nhìn sang một bên, nơi đó có mấy thân ảnh, có ánh mắt vẫn luôn âm thầm đánh giá phía này, ánh mắt tập trung lên mình cùng Hư Trần.

- Dường như không chỉ đám người này, trên đường cũng đã gặp được rất nhiều lần.

Hư Trần trợn mắt, dọc theo đường đi gặp phải nhiều lần rồi, có người vẫn luôn âm thầm đánh giá.

Chuyện này không kỳ quái, nhưng những ánh mắt quan sát đó không quá bình thường mà tràn đầy sự né tránh, dẫn tới sự chú ý của Hư Trần.

Tô Dật cũng chú ý tới, dọc theo con đường này gặp phải không ít người, nhưng có một vài ánh mắt rất kỳ quái, ánh mắt né tránh nhưng rõ ràng mang theo sự vui mừng cùng kiêng kỵ như là vẫn luôn tìm kiếm mình vậy.

Nhìn lại, những người này Tô Dật cũng không nhận ra, cũng không giống với đệ tử trong ngũ tông tam môn, càng không phải đệ tử Thánh Sơn.

- Có phải tìm ngươi không?

Ánh mắt Tô Dật lóe lên, hỏi Hư Trần.

- Hỏi một câu là biết ngay.

Hư Trần cười, khi nói xong thì thân ảnh đã biến mất tại chỗ, mang theo tàn ảnh với tốc độ rất nhanh, khi gã lần nữa xuất hiện đã tới bên cạnh mấy người đó rồi, làm cho ánh mắt bọn họ nhất thời đại biến, tự dưng phát run.

- Các ngươi đang tìm ai?

Hư Trần hỏi mấy người đó, trên khuôn mặt vô cùng tuấn lãng mang theo ý cười khiến người ta cảm thấy gần gũi, giọng nói cũng cực kỳ mê người.

- Không, bọn ta không tìm ai hết.

Nghe thấy câu hỏi của Hư trần, mấy người kia tu vi không hề bình thường, coi như thiên tư không tệ, nhưng khi đối mặt với Hư Trần, không biết vì sao, có thể là trong lòng có quỷ nên tự dưng sắc mặt cũng đều đại biến.

- Không đang tìm ai thì vì sao phải chột dạ, nói đi, các ngươi đang tìm ta hay tìm Dịch Túc?

Hư Trần nhìn mấy người đó rồi hỏi, trong con ngươi trong suốt bình tĩnh tự có sự uy nghiêm khó có thể hình dung được, làm trong lòng mấy người kia tự dưng run rẩy.

- Không mà, bọn ta thật sự không tìm ai cả.

Mấy người đó đều lắc đầu, ánh mắt thì không khỏi len lén nhìn về phía Tô Dật ở phía xa.

Hư Trần thấy thế thì sắc mặt không đổi, giọng nói cũng ác liệt hơn một chút, hỏi:

- Nói đi, đừng bắt ta phải xuất thủ, bằng không các ngươi sẽ phải hối hận đấy.

- Hừ, chớ có quá đáng, chúng ta không dễ bị bắt nạt!

Mấy người đó rốt cục đã bình tĩnh lại, chỉ có một mình Hư Trần, bọn họ lại có nhiều người, lẽ nào liên thủ lại mà vẫn thất bại hay sao.